Lúc Tô Loan Loan định gọi thanh niên đó, thì đã muộn rồi, bóng lưng người đó nhanh chóng biến mất ở cửa phòng đổ thạch.
“Sao thế?” Lê Kim Huyên thấy Tô Loan Loan luôn nhìn ra cửa phòng đổ thạch, thì ân cần hỏi.
“Không có gì.” Tô Loan Loan lắc đầu.
Lê Kim Huyên nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hốt hoảng, trong đầu cô luôn vang vọng câu nói lúc nãy của thanh niên.
“Hai vị, đại hội nhà nước không gánh chịu bất kỳ hậu quả nào trong việc đổ thạch sinh tử, đây là giấy sinh tử, mời hai vị xem qua.” MC phất tay, một cô gái xinh đẹp gợi cảm bưng khay lên, đưa giấy sinh tử tới trước mặt Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên.
Ngọc Vinh Hiên liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt châm chọc, rồi cười khẩy: “Giờ anh hối hận vẫn còn kịp, sau khi ký giấy sinh tử, mọi chuyện sẽ không phụ thuộc vào anh nữa.”
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, cầm bút ký tên, ký xong, anh liền phả ra một làn khói, gác hai chân lên bàn, cực kỳ lưu manh nói: “Anh nói nhảm nhiều như vậy là sợ rồi?”
“Tôi đợi lát nữa anh quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin như con giun đế thấp kém.” Ngọc Vinh Hiên lạnh nhạt nói.
Ký xong giấy sinh tử, MC liền cất hai tờ giấy rồi nói: “Chắc hai vị cũng biết quy tắc rồi, vậy bắt đầu thôi.”
“Khoan đã.” Đúng lúc này, Trần Xuân Độ bỗng hỏi: “Quy tắc gì?”
MC nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt kỳ lạ, rất nhiều khách quý bên cạnh đều không khỏi cười nhạo.
“Ngay cả quy tắc đổ thạch sinh tử cũng không biết, thế mà anh cũng dám chơi? Đúng là tên nhà quê không biết sống chết.” Ngọc Vinh Hiên cười lớn mỉa mai.
Rất nhiều khách quý bên cạnh đều khinh thường nhìn Trần Xuân Độ, theo họ thấy, rõ ràng anh là nghé con không sợ hổ, đang tìm cái chết.
Có lẽ hạng người không hiểu mọi chuyện như Trần Xuân Độ, không chống đỡ nổi hai hiệp đổ thạch sinh tử.
Lê Kim Huyên đang ngồi sau Trần Xuân Độ, không khỏi lấy tay đỡ trán, trên trán trắng nõn hiện lên ba vạch đen, giờ cô chỉ có một suy nghĩ, là ước gì chưa từng quen người này.
Thật mất mặt, ngay cả Lê Kim Huyên cũng sắp không nhìn nổi.
Trương Bảo Thành ngồi cạnh Trần Xuân Độ khẽ thở dài, thầm nghĩ khuôn mặt già nua của mình sắp bị tên này làm cho mất hết.
Sắc mặt MC kỳ lạ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với Trần Xuân Độ: “Đổ thạch sinh tử chia thành năm hiệp, đại hội đổ thạch nhà nước lần lượt đưa ra 15 phiến đá thô, sau khi hai bên chọn ra năm phiến, sẽ tiến hành cắt đá, rồi dựa theo giá trị ước tính của ngọc được cắt từ mười vị chuyên gia nhà nước, ai có tổng giá trị cao hơn sẽ giành chiến thắng.”
“Hóa ra là thế.” Trần Xuân Độ đăm chiêu, còn Ngọc Vinh Hiên thì cười khẩy nói: “Chỉ có một mình Trương Bảo Thành, để tôi xem hai người làm sao kịp chọn đá thô?”
Trần Xuân Độ sửng sốt, nhìn MC, ông ta vội nói: “Thời gian chọn đá thô chỉ có hai phút rưỡi.”
MC vừa dứt lời, mọi người nhất thời ồ lên... Mỗi phiến đá thô đều ẩn chứa yếu tố bất trắc cực kỳ lớn, bất kể là bán đấu giá hay mua đá thô, dù là chuyên gia có đôi mắt tinh tường, cũng mất mấy chục phút để quan sát mỗi phiến đá thô... Thế mà trong đổ thạch sinh tử, chỉ cho hai phút rưỡi với 15 phiến đá.
“Quy tắc của đổ thạch sinh tử là năm phút, nhưng xét thấy hai bên đều là tổ hợp hai người, nên giảm một nửa thời gian.” Giọng nói lanh lảnh của MC truyền vào tai mỗi người có mặt trong phòng đổ thạch.
Sắc mặt Lê Kim Huyên ngày càng khó coi... quy tắc này rất công bằng với mấy người Ngọc Vinh Hiên... nhưng Trần Xuân Độ thật sự hiểu biết về đổ thạch ư? Trên thực tế, bên anh chỉ có một mình Trương Bảo Thành.
MC vừa nói ra quy tắc này, khóe miệng Trương Bảo Thành liền giật mạnh, thầm nghĩ e rằng ý trời là vậy.
Bọn họ thua chắc rồi!
“Hai bên đều nghe rõ quy tắc rồi đúng không?” MC liếc nhìn Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên.
Ngọc Vinh Hiên gật đầu, nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, khóe miệng mang theo ý lạnh khó có thể che giấu, từ tốn giơ tay lên làm động tác cắt cổ, nụ cười càng trở nên dữ tợn: “Hôm nay anh sẽ không sống sót để bước ra khỏi căn phòng này.”
“Anh cũng thế.” Trần Xuân Độ không cho là thế, anh phả ra một làn khói, nhẹ nhàng đáp lại.
Đây là câu trả lời của anh, Ngọc Vinh Hiên nghe xong thì bật cười... đây là câu nói buồn cười nhất mà anh nghe thấy khi lăn lộn trong giới đổ thạch.
Trong phòng đổ thạch, mấy khách quý nghe thấy câu nói hống hách của Trần Xuân Độ thì nở nụ cười chế giễu.
Trong giới đổ thạch, ai dám ăn nói như thế với Ngọc Vinh Hiên, anh ta chưa từng nói đùa, mỗi câu nói của anh ta đều nhanh chóng trở thành hiện thực.
MC phất tay, nhân viên lần lượt bưng từng khay vào, rồi để xuống bàn dài.
Mỗi phiến đá thô trong khay đều được đánh bóng thủ công, nên chỉ to bằng một chiếc đầu lâu.
Ánh đèn trắng sáng, chiếu vào mấy phiến đá thô này, mơ hồ có thể xuyên qua nó, nhìn thấy các màu sắc bên trong.
“Ồ!”
Rất nhiều khách quý bắt đầu kích động, ai cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy mấy phiến đá thô này.
Ngay cả giọng nói bình tĩnh của MC cũng mang theo vẻ kiêu ngạo đắc ý: “15 phiến đá thô này đều được mấy chục chuyên gia giám định của chúng tôi đánh bóng, nên thần bí hơn đá thô bình thường, tràn ngập yếu tố bất trắc, ngay cả hai vị hội trưởng cũng không nắm chắc 100%.”
Ngọc Vinh Hiên bình tĩnh, còn Trương Bảo Thành ngồi cạnh Trần Xuân Độ thì nghiêm mặt như gặp đối thủ mạnh.
“Hai phút rưỡi bắt đầu đếm ngược.” MC hạ lệnh, Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín đều nở nụ cười không thể che giấu.
“Phiến đá thứ hai, thứ năm...” Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín liếc nhìn nhau, lần lượt hô lên phiến đá thô mình chọn, nhưng bên Trần Xuân Độ vẫn chưa có động tĩnh gì, anh chỉ lười biếng nằm trên ghế, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trương Bảo Thành ngồi bên cạnh rất sốt ruột, ông cũng đang chọn đá thô, nhưng đâu thể bì lại tốc độ của Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín... nên về mặt này đã dần kéo ra một khoảng cách xa.
Đến 30 giây cuối cùng, Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín đã chọn xong đá thô, thấy bên Trần Xuân Độ vẫn còn thiếu ba phiến nữa, trán Trương Bảo Thành đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Còn 30 giây nữa, anh chỉ có hai phiến đá thì lấy gì để so với tôi?” Ngọc Vinh Hiên lạnh nhạt nói, mặt đầy hờ hững bình tĩnh, trong mắt anh, Trần Xuân Độ chẳng khác gì giun đế.
Kỳ Tín đứng sau Ngọc Vinh Hiện, nhìn Trần Xuân Độ và Trương Bảo Thành bằng ánh mắt sâu xa, rồi nở nụ cười lạnh lẽo mỉa mai.
Trương Bảo Thành sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, ông liếc nhìn Trần Xuân Độ đang bình tĩnh nhàn nhã ở bên cạnh, rồi lắc đầu... Trận đổ thạch sinh tử này thua chắc rồi.
Dù ông lợi hại đến đâu cũng phải bó tay, ai bảo Trần Xuân Độ chỉ là một tên không hiểu chuyện... có lẽ anh chỉ biết một chút về phương diện cắt đá mà thôi.
Trương Bảo Thành đã quan sát tỉ mỉ từng phiến đá, ra sức đẩy nhanh tốc độ... nhưng lúc nghe thấy tiếng đếm ngược lanh lảnh của MC, ông lại sốt sắng đến mức sứt đầu mẻ trán.
“15, 14...” Lúc còn 15 giây cuối cùng, Trần Xuân Độ bỗng mở mắt ra, dụi đôi mắt lim dim, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.
Trần Xuân Độ lười biếng liếc nhìn phiến đá thô còn sót lại trên bàn, nhanh chóng chỉ vào mấy phiến đá trong sự kinh ngạc của Lê Kim Huyên, rồi lười biếng vươn vai nói: “Tôi chọn mấy phiến đá này.”
Mọi người có mặt trong phòng đều nhất thời sửng sốt.
MC cũng hóa đá, ông liếc nhìn phiến đá thô trên bàn, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu chọn xong rồi?”
Trần Xuân Độ gật đầu, từ tốn nói, giọng điệu mang theo vẻ hờ hững nhàn nhã khó tả: “Đúng vậy, tôi chọn xong rồi, thêm hai phiến kia nữa, tổng cộng là năm phiến.”
Ồ!
Ngọc Vinh Hiên đứng dậy, vòng quanh bàn dài, rồi nhìn Trần Xuân Độ, lớn tiếng nói: “Quả nhiên là tên khác thường, không ngờ anh lại xem đổ thạch sinh tử là trò đùa trẻ con... tùy ý chọn ba phiến rồi xong...”
“Anh đang chơi bốc thăm à?” Ngọc Vinh Hiên cười mỉa.
“Đổ thạch chỉ dựa vào may mắn thôi, tôi đã nói chọn xong là xong...” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, Trương Bảo Thành ở bên cạnh vội lên tiếng khuyên nhủ: “Trần Xuân Độ, chuyện này liên quan đến sống chết của cậu, nên cậu không được đùa giỡn.”
“Được, hai bên đã chọn xong rồi thì mời thợ cắt đá đến đây.” MC không cho Trương Bảo Thành cơ hội nói gì thêm.
Từng bóng dáng có kinh nghiệm trong nghề đi vào, bắt đầu dùng máy cắt từng phiến đá thô.
“Ra rồi, ra rồi!”
Có một khách quý tinh mắt lên tiếng, bên Ngọc Vinh Hiên cắt ra trước, một tia sáng màu lục trong suốt thâm thúy chiếu ra ngoài, đây chắc chắn là ngọc top đầu.
Bên Trần Xuân Độ cũng cắt ra ngay, nhưng kém hơn Ngọc Vinh Hiên nhiều.
Sắc mặt Trương Bảo Thành ảm đạm, phiến đá đầu tiên đã bị người ta lấn át...
“Tôi thấy năm phiến đá mà anh chọn trong tích tắc này thì có thể cắt ra được thứ gì?” Ngọc Vinh Hiên cười nhạo, như đã nắm chắc phần thắng.
Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, một tay vỗ vai Trương Bảo Thành đang mất bình tĩnh, từ tốn nói: “Ông đừng lo, chúng ta thắng chắc rồi.”
Trương Bảo Thành nhìn năm phiến đá mà Trần Xuân Độ tiện tay lựa chọn, sắp phát khóc rồi... Thế này thì thắng bằng cách nào, lấy gì mà thắng? Nhìn sơ qua vẻ ngoài mấy phiến đá thô mà Trần Xuân Độ tiện tay chọn, đến người ngoài không biết gì cũng có thể nhìn ra nó không bằng hai phiến đá mà ông chọn, huống chi là mấy phiến đá trong tay Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín.
Ngọc Vinh Hiên nhìn khuôn mặt như đưa đám của Trương Bảo Thành, rồi lại nhìn Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh đến mức làm người khác cảm thấy kỳ lạ, cười khẩy: “Đúng là chưa thấy chưa đổ lệ.”
Chẳng mấy chốc, từng tiếng cảm thán lại vang lên, bên Ngọc Vinh Hiên liên lục cắt ra màu lục, phần thắng gần như nghiêng về phía anh ta.
Trương Bảo Thành che khuôn mặt già nua, ông là hội trưởng hiệp hội đổ thạch nước C, nhưng sắp mất hết mặt mũi vì tên này rồi.
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi... như không nhìn thấy những ánh mắt kỳ lạ xung quanh đang đổ dồn lên người anh.
Lúc Trương Bảo Thành gần như sắp từ bỏ, thì Trần Xuân Độ đang nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra.
Mắt Trần Xuân Độ bắn ra tia sắc bén chế giễu, đứng phắt dậy, nhìn Ngọc Vinh Hiên hỏi ngược lại: “Anh chỉ cắt ra được mấy thứ màu lục rác rưởi này đã nổ tới trời?”
Ngọc Vinh Hiên nghiêm mặt, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh... lặng như tờ, mặt anh ta nhanh chóng hiện lên tia lạnh lẽo, Kỳ Tín đứng sau anh ta khàn giọng nói: “Chúng tôi đều cắt ra loại đá Emerald cực phẩm, cậu hãy nhìn màu rác rưởi mà cậu cắt ra đi.”
Trương Bảo Thành tức giận, mỗi câu của Kỳ Tín đều đụng chạm đến ông, vì hai phiến đá mới cắt đều do ông chọn.
Nhưng ông không ngờ Trần Xuân Độ lại mỉa mai: “Đá Emerald, là thứ rác rưởi gì vậy, sao tôi chưa từng nghe qua?”