Mọi người ở đó im lặng như chết!
Cả đám côn đồ đều quỳ dưới đất và cúi đầu, không dám nói lời nào, cơ thể chúng run rẩy kịch liệt. Vào giây phút đó, chúng cuối cùng đã hiểu rõ chúng căn bản không thể trêu chọc nổi người đàn ông trước mặt này!
Người đàn ông cường tráng dẫn đầu trong đó càng hối hận tới xanh cả ruột. Mấy ngày nay Yên Kinh náo động, gã nhân cơ hội điều tra vô cùng tỉ mỉ về tập đoàn Lê thị, cho ra kết luận tập đoàn Lê thị chỉ có vài gã bảo vệ chẳng có tác dụng gì đứng gác, gần như không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với chúng, gã mới yên tâm tập trung đám côn đồ tới cửa đòi phí bảo hộ.
Tập đoàn Lê thị không có nền móng vững chắc ở Yên Kinh, cũng không có quan hệ với bên quan chức nhà nước và xã hội đen, người đàn ông cường tráng kia rất yên tâm, cho dù có chết người cũng không có nhân vật lớn nào ra mặt cho Lê thị, cho nên gã mới không kiêng nể như vậy!
Nhưng bây giờ lại tự nhiên xuất hiện một người giống như Chiến Thần Bất Bại đánh cho chúng đều phải thần phục!
"Đại ca của các người là ai?" Ánh mắt Trần Xuân Độ chậm rãi nhìn lướt qua đám côn đồ đang quỳ dưới đất, hỏi.
Đám côn đồ thầm run rẩy và nhìn nhau. Tên côn đồ dẫn đầu lại càng run rẩy khiếp sợ hơn, vẻ mặt lập tức thay đổi. Trần Xuân Độ hỏi vậy, rõ ràng là muốn tóm gã ra!
"Tất cả đều không nói à?" Trần Xuân Độ nhếch môi, nhặt một thanh đao từ dưới đất lên, sau đó lấy ra một tấm vải đen bịt mắt của mình lại, ước lượng xem thanh đao trong tay nặng nhẹ thế nào, lớn tiếng nói: “Nếu các người không nói, vậy tôi chỉ có thể dựa vào vận may ném loạn, về phần có ném trúng hay không, hoặc có ai bị thương nặng hay không thì tôi không biết được, mỗi người dựa vào ý trời đi."
Trần Xuân Độ hờ hững nói vài câu, làm cho đám côn đồ lập tức biến sắc!
"Tôi đếm ba tiếng, sống chết có số." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
"Ba, hai, một..."
Trần Xuân Độ nói xong lại muốn ném mạnh về phía đám côn đồ kia!
Đám côn đồ kia lập tức hoảng sợ! Phòng tuyến vững chắc trong lòng đã bị vài câu nói của Trần Xuân Độ làm cho hoàn toàn sụp đổ!
"Tôi biết, đừng giết tôi!" Một tên côn đồ trong đó đứng phắt dậy, vẻ mặt gã vô cùng hoảng sợ, giống như đã mất hồn mất vía vậy.
"Nói đi." Trần Xuân Độ nhìn tên côn đồ đó với vẻ hứng thú.
"Anh ấy... anh ấy là đại ca." Tên côn đồ kia run rẩy chỉ tay về phía tên côn đồ dẫn đầu đang quỳ dưới đất.
Tên côn đồ dẫn đầu kia nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trần Xuân Độ nhìn về phía mình, trong lòng thầm hoảng sợ, không hề do dự đã đứng dậy, quay đầu bỏ chạy!
Mà Trần Xuân Độ nhìn về phía bóng lưng của tên côn đồ dẫn đầu đang chạy trốn, nhếch môi cười, híp mắt nhìn gã.
"Còn muốn chạy sao?" Trần Xuân Độ bỗng nhiên ném con dao trong tay qua! Con dao rời khỏi tay anh, bay nhanh về phía bóng lưng của người kia!
"Vèo!"
Con dao này cắt qua không trung, chớp mắt đã cắm chính xác vào trên đùi của người kia!
"Á!"
Cẳng chân của tên côn đồ dẫn đầu kia bị trúng một dao, tốc độ của gã đột nhiên chậm lại, cố nhịn đau, cà nhắc đi về phía xa!
Trần Xuân Độ móc bao thuốc lá và rút ra một điếu, sau khi châm thuốc, rít một hơi rồi mới đi về phía tên côn đồ dẫn đầu kia.
"A..." Tên côn đồ dẫn đầu kia hít sâu một hơi, đau đớn giống như bị khoan vào tim làm gã gần như mất đi lý trí!
Tên côn đồ dẫn đầu kia không khống chế được cơ thể, đã ngã xuống đất, chân của gã đã bị tàn phế, không thể đi được nữa!
Mà lúc này, những tiếng bước chân to rõ ràng vang lên. Tên côn đồ dẫn đầu kia quay đầu lại, nhìn thấy Trần Xuân Độ đang bước từng bước về phía gã!
Trong lòng tên côn đồ dẫn đầu điên cuồng run rẩy, gã gần như dùng hết sức lực giãy giụa!
Nhưng bất kể gã giãy giụa thế nào cũng chẳng có tác dụng gì!
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, chậm rãi đi tới bên cạnh gã, cúi người và dễ dàng xách gã lên như diều hâu bắt con gà con.
"Chạy đi, chẳng phải anh chạy rất giỏi sao? Sao lại không chạy nữa?" Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn gã.
"Ông… ông anh, có chuyện... chuyện gì cũng dễ nói..." Vẻ mặt tên côn đồ dẫn đầu kia đầy đau khổ, rõ ràng cố nhịn đau nặn ra một nụ cười.
"Dễ nói? Lúc anh gọi đám người này tới đập bãi đòi phí bảo hộ, sao không dễ nói chứ? Lúc đàn em của anh đánh tôi, sao không dễ nói chứ?" Giọng điệu Trần Xuân Độ hơi lạnh lùng, chất vất từng câu từng từ!
Vẻ mặt tên côn đồ kia lập tức trở nên khó coi, trên gương mặt tái nhợt cố nặn ra một nụ cười: “Vậy ngài muốn làm thế nào?"
"Làm thế nào? Hôm nay anh gọi nhiều người tới đối phó tôi như vậy, gây ra tổn thất tinh thần rất lớn đối với tôi, đương nhiên phải bồi thường tổn thất tinh thần." Trần Xuân Độ nói.
"Anh!" Gã trợn mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ. Mẹ nó, thật quá đáng! Gã không có cách nào tiếp nhận được!
Tên côn đồ dẫn đầu này cũng tức tới sắp nôn ra máu rồi! Mẹ nó! Rõ ràng là tất cả đám côn đồ của gã đều bị đánh ngã rồi! Kết quả anh đã đánh ngã rồi, trái lại còn đòi gã phải đưa phí tổn thất tinh thần!
Trên đời này làm gì có chuyện như vậy, rõ ràng là quá vô lý!
Trần Xuân Độ thấy ánh mắt tên côn đồ dẫn đầu không ngừng thay đổi, hơi nhếch môi, chất vấn với vẻ xấu xa: “Sao thế? Anh còn có ý kiến gì sao?"
"Không, tôi không có ý kiến gì..." Người kia cười ngượng ngùng, chờ Trần Xuân Độ thả gã xuống xong, gã mới vẫy tay nói. “Trong ba giờ, nếu tôi không nhìn thấy anh ngoan ngoãn đưa tiền tới, buổi tối ngủ phải cẩn thận đấy... Bởi vì tôi sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi..." Trần Xuân Độ chậm rãi nói.
"Mau cút khỏi tầm mắt của tôi, ông đây không muốn nhìn thấy các người nữa." Trần Xuân Độ lười biếng nói xong, những tên côn đồ đang quỳ dưới đất lập tức đứng dậy, đỡ đại ca của bọn họ vội vàng chạy đi!
Những tên côn đồ hoảng sợ nhấc chân chạy như điên, chạy càng xa càng tốt... Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã không thấy bóng dáng chúng đâu nữa!
Trần Xuân Độ nhìn theo hướng chúng chạy trốn, chậm rãi thở ra một vòng khói thuốc, mắt híp lại, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt thâm thúy lại có phần giễu cợt.
"Anh có biết anh vừa làm gì không?"
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng truyền cảm chậm rãi vang lên từ phía sau Trần Xuân Độ. Anh quay đầu, nhìn thấy nữ thần Tổng Giám đốc tuyệt đẹp đi giày cao gót bước tới, ánh mắt nhìn anh không hề có ý tốt.
Sau khi Trần Xuân Độ nhìn thấy Lê Kim Huyên thì cười vô lại nói: “Kim Huyên, không phải em đang bận làm việc trong văn phòng à? Cơn gió nào thổi em tới đây vậy?"
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, nói mà không hề nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi thấy cảnh tượng trong video giám sát quá loạn, vì vậy xuống đây xem thử."
"Anh vừa bảo vệ cả công ty, em nên cảm ơn anh mới phải chứ?" Trần Xuân Độ đột nhiên nhảy một bước, đã đứng trước mặt Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ cách Lê Kim Huyên quá gần, gần đến mức sắp chạm tới mặt cô, thậm chí mùi thơm quyến rũ trên người cô cũng phả vào trong mũi anh.
Trần Xuân Độ ngửi được mùi thơm từ trên người Lê Kim Huyên phả ra, hai tay lại rất không thành thật, bắt đầu động loạn... dần bám lên vòng eo nhỏ nhắn của nữ thần Tổng giám đốc...