Chàng Rể Phế Vật

Chương 443: Chương 443: Trở thành giám khảo




“Cậu là ai, ai cho cậu vào đây, mau cút ra ngoài cho tôi!”

Hội trưởng đặt ấm tử sa xuống bàn làm việc, rồi thu chân về, nhìn Trần Xuân Độ bằng sắc mặt khó coi, sau đó trầm mặt chỉ về phía cửa quát.

Trần Xuân Độ ngồi xuống ghế làm việc, đối mặt với lời chất vấn đầy giận dữ của hội trưởng, anh chẳng thèm ngẩng đầu lên, mà chỉ tiện tay cầm lấy ấm tử sa đó, bắt đầu chơi đùa trong tay.

“Không tệ, mấy năm không gặp, ngay cả ấm trà cũng đổi thành ấm Nghi Hưng, xem ra ông nhận được không ít đút lót nhỉ.” Trần Xuân Độ tiện tay tung ấm trà lên, một giây sau, hội trưởng nhất thời trợn tròn mắt.

Ấm trà bị Trần Xuân Độ khẽ tung lên, xoay 360 độ trong không khí, nhưng không có một giọt nước trà nào bắn ra ngoài.

Hội trường nhìn như không tin vào mắt mình, sao thanh niên áo đen này lại làm nhẹ nhàng như vậy.

Hai mắt của hội trưởng này bỗng thu nhỏ lại, sắc mặt cũng thay đổi ngay.

Người áo đen trước mặt chỉ tiện tay tung lên, đã làm ông không thốt ra được một câu.

Ấm trà đó xoay 360 độ trong không khí, cuối cùng được người áo đen vững vàng đỡ lấy, từ đầu đến cuối, không hề bắn ra một giọt nước trà nào, cảnh tượng này làm ông trố mắt đứng nhìn.

Người bình thường không thể làm được chuyện này, nhưng người áo đen lại dễ dàng hoàn thành.

Nhưng rất nhanh chuyện tiếp theo càng khiến ông ngạc nhiên đến mức sắp rớt tròng mắt ra ngoài.

“Ấm Nghi Hưng được làm từ loại bùn tốt, nhưng rõ ràng kỹ thuật làm bộ uống trà này không ổn.” Người áo đen bỗng đưa ra lời nhận xét.

Hội trưởng nghiêm mặt, ánh mắt hiện lên vẻ không vui, mấy bộ uống trà này được rất nhiều nhà đổ thạch thu thập nguyên liệu từ các nơi rồi mang tới tặng, ông rất tâm đắc về dụng cụ uống trà, cũng biết rất rõ, đây đều là đồ thượng hạng, do các chuyên gia làm ra.

Thế mà giờ người áo đen này lại nói bộ trà này không phải do chuyên gia làm, chẳng khác nào đang vả vào mặt ông.

Hội trưởng há miệng, định nói gì đó, thì bàn tay đang cầm ấm trà của người áo đen bỗng quay tròn, rồi hội trưởng hoàn toàn không nhìn thấy rõ tay anh, mà chỉ có thể nhìn thấy tay anh gần như biến thành tàn ảnh.

Tất Viễn nhìn xuống thứ đó, ánh mắt nhất thời thay đổi, lúc ông cầm thứ đó lên, thân hình bỗng run rẩy.

Rồi hai mắt Tất Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc không dám tin, thân hình khẽ run rẩy, từ khi nhìn thấy thứ này, hai tay ông gần như đang run lẩy bẩy.

“Chuyện này không thể nào...” Lúc Tất Viễn cầm viên đá đen như mực với hoa văn phức tạp huyền bí này, trong lòng bỗng dâng lên nỗi khiếp sợ ngút trời.

Tất Viễn nhìn thấy bên trong viên đá thô này ẩn chứa tia sáng đen thâm thúy thì cả người không chỉ run lên, mà ngay cả trái tim cũng khó có thể bình tĩnh lại.

Nói một cách chính xác thì đây không phải là đá thô, mà là khoáng sản nào đó... với độ cứng còn hơn cả kim cương.

Tất Viễn nhớ rất rõ vì ông không hề xa lạ với viên đá thô này, nó vẫn khắc sâu trong lòng ông nên ông nhanh chóng nhớ ra, không ngờ viên đá thô này lại là khoáng sản cắt ra từ đá thô, chỉ có lần đó.

Tất Viễn bỗng ngẩng đầu, sắc mặt nhất thời thay đổi khi nhìn về phía Trần Xuân Độ.

“Ông nhớ ra rồi à?” Trần Xuân Độ bình tĩnh hỏi, viên khoáng sản này đủ làm Tất Viễn nhớ lại rất nhiều chuyện.

“Là cậu...” Tất Viễn khẽ run rẩy, ông từ tốn nâng viên khoáng sản này bằng hai tay, đưa cho Trần Xuân Độ.

“Tất nhiên rồi, sao tôi có thể quên được, khoáng sản cắt ra từ đá thô chỉ có lần đó...” Giọng nói của Tất Viễn hơi run rẩy, đối mặt với Trần Xuân Độ, ông dè dặt mở miệng, hoàn toàn không dám đắc tội với anh.

Bởi vì lúc này ông đã biết rõ thân phận của người áo đen này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.