Chàng Rể Phế Vật

Chương 700: Chương 700: Trừng phạt




"Người đâu, mang cho tôi bốn thùng rượu đỏ!!"

Ngay sau đó, một nhóm đàn em lập tức mang đến bốn thùng rượu vang đỏ!

"Mở hết nắp chai ra, đổ vào miệng hai người này!" Ngài Chu tức giận quát lên!

Một đám đàn em trực tiếp mở nắp rượu vang đỏ, túm cổ Ngô Đống và Trương Tử Lan, đổ chất lỏng màu đỏ vào cổ họng hai người... Mùi rượu vang nồng nặc lan tỏa khắp không gian... cảnh tượng thê thảm!

Trương Tử Lan và Ngô Đống run rẩy, vùng vẫy dữ dội... nhưng không thể nào phản kháng lại được... rượu đỏ cay nồng cứ thế tràn vào cổ họng.... dạ dày bị dồn nén... và ngay sau đó, họ bắt đầu nôn mửa dữ dội... chất lỏng trong bụng đã hoàn toàn bị khạc ra... nhưng ngay sau khi nôn ra, đám đàn em vẫn tiếp tục ép họ uống rượu... Đêm nay, một trăm chai rượu vang đỏ kia chắc hẳn sẽ trở thành kỷ niệm bi thảm khó quên của cả hai người!!

Tất cả những người có mặt đều đứng ngẩn người, không ai dám thở mạnh!

Trần Xuân Độ lạnh nhạt liếc mắc nhìn những cô gái có mặt ở đó...

Theo ánh nhìn của Trần Xuân Độ, những cô gái kia chỉ cảm thấy tim đập thình thịch! Tất cả mặt mũi tái xanh... sợ đến nỗi không dám nói ra một chữ... mới vừa rồi... họ còn hùa theo Trương Tử Lan... chế nhạo Trần Xuân Độ... người nào người nấy đều buông lời bôi nhọ Trần Xuân Độ... Mà lúc này đây, tất cả đều bị dọa sợ!

"Các người còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Cũng muốn uống rượu hả?" Trần Xuân Độ dùng giọng điệu cứng rắn nói.

Trời! Đám người kia lập tức tái mặt!

"Không muốn uống thì mau giải tán đi... còn đứng ngây người ở đó, thật chướng mắt." Trần Xuân Độ quát lên.

Nghe thấy lời nói của Trần Xuân Độ, những cô gái kia run lên... sau đó dè dặt rời khỏi phòng riêng... Hiển nhiên tất cả bọn họ đều đã bị dọa cho sợ...

Trần Xuân Độ chậm rãi đi tới chỗ Tôn Giai Giai, sau đó nắm lấy tay cô ta: "Giai Giai, chúng ta cũng đi thôi."

Tôn Giai Giai khôi phục lại tinh thần, như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, gật đầu một cái.

Trần Xuân Độ cứ như vậy, bình tĩnh đưa Tôn Giai Giai ra khỏi khách sạn.

Lúc này, Tôn Giai Giai vẫn đang trong trạng thái mờ mịt, hiển nhiên là không có ý định lái xe, Trần Xuân Độ liền lái chiếc BMW mini của cô ta, chở Tôn Giai Giai... về tận nhà...

Tâm trạng của Tôn Giai Giai hơi bối rối... lại liên tưởng đến dáng vẻ kỳ quái của Trần Xuân Độ khi anh bước ra khỏi nhà tắm... Anh sẽ không...? Anh không phải loại người đó chứ?

Sau khi đi nhà vệ sinh, Tôn Giai Giai nhẹ nhàng đi ra, Trần Xuân Độ đang ngồi trên ghế sa lông, ung dung thưởng trà.

Đôi mắt đẹp của Tôn Giai Giai như vô tình lướt qua chỗ Trần Xuân Độ... sau đó... ánh mắt dán chặt vào túi quần của Trần Xuân Độ... nơi đó nhìn giống như đang cất giấu thứ gì đó...

Hồi tưởng đến cảnh tượng trong phòng tắm vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đỏ bừng lên! Chuyện này... đột nhiên trở nên thật xấu hổ~~!

Tôn Giai Giai nhẹ nhàng bước tới trước mặt Trần Xuân Độ, hơi do dự rồi mới ngồi xuống.

"Cũng không còn sớm nữa, Giai Giai, tôi về trước đây." Trần Xuân Độ nói xong đứng dậy rời đi.

"Cái đó..." Tôn Giai Giai ngập ngừng không biết mở lời thế nào... Trong lòng rối rắm...

Trần Xuân Độ hơi sửng sốt nhìn cô ta.

"Cái đó... quần áo của em… có thể trả lại cho em không..." Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai ửng đỏ... gần như sắp biến thành trái táo...

Trần Xuân Độ đầu tiên là đờ đẫn... sau đó chợt quay đầu đi... anh đột nhiên cũng trở nên lúng túng! Con mẹ nó! Vừa rồi quá gấp, mọi việc đều bại lộ rồi!

"Ừm... Giai Giai... cái đó... em đừng hiểu lầm... tôi..." Trần Xuân Độ xấu hổ, không biết giải thích làm sao.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đã đỏ bừng, như một bông hồng mới chớm nở.

"Mấy ngày nay trời mưa... mấy cái đó còn chưa giặt... có hơi bẩn..." Mặt Tôn Giai Giai đỏ bừng, giọng nói vô cùng nhỏ... gần như không nghe rõ cô ta đang nói gì.

Trần Xuân Độ lúng túng trả lại quần áo cho cô ta, lúc này anh vô cùng xấu hổ, hai từ "lúng túng" cứ treo lơ lửng trong không khí.

"Cái đó... nếu anh thích... em... trong tủ quần áo của em có... sạch sẽ..." Tôn Giai Giai nhẹ nhàng nói, lúc nói ra những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cúi xuống rất thấp, gần như sắp chui vào cổ áo...

Trần Xuân Độ nghe xong thì tim nảy lên một nhịp! Nhịp tim tăng tốc! Trong lòng có một cỗ nhiệt nóng bỏng bốc lên... Nhưng do dự một lúc, anh liền áp chế xuống... Tôn Giai Giai là một cô gái tốt... anh không thể làm hại người ta.

Trần Xuân Độ khẽ thở dài: "Giai Giai, xin lỗi em... đã muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong định xoay người bỏ đi.

Nhà của Tôn Giai Giai là một căn hộ đơn, không lớn lắm... nhưng cũng không quá nhỏ, đủ cho một người ở.

Trần Xuân Độ không quan tâm gì nữa, cứ thế ôm bụng lao vào nhà vệ sinh của Tôn Giai Giai...

Ngồi trong nhà vệ sinh, mấy phút sau.... Trần Xuân Độ rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái, châm một điếu thuốc... Người ta nói xong việc phải hút một điếu.

Trần Xuân Độ giải quyết xong, liền đứng trong nhà vệ sinh hút thuốc... Bất chợt... ánh mắt anh vô tình... quét qua bồn tắm....

Trong bồn tắm gốm xứ tinh xảo... đang chất đống một ít quần áo lót màu đen... nhìn thấy cảnh tượng này, máu trong người Trần Xuân Độ lập tức dâng trào...

Anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, nhẹ nhàng đến bên bồn tắm, cầm lấy bộ quần áo màu đen kia... Trên đó phảng phất mùi hương tinh tế và ngọt ngào... đó là mùi hương trên người Giai Giai... rất ngọt, rất thơm, rất dễ chịu.

Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh... chuyện này... ai mà chịu nổi...

"Trần Xuân Độ... anh xong chưa?" Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng từ bên ngoài phòng tắm truyền tới.

Tim Trần Xuân Độ đột nhiên nảy lên một nhịp, anh tiện tay nhét bộ quần áo đen kia vào túi quần của mình...

Anh từ từ mở cửa phòng tắm ra: "Ừm... xong rồi."

Tôn Giai Giai hơi gấp, hình như cũng muốn dùng nhà vệ sinh... cô nhẹ nhàng lách người vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Ngồi trong phòng tắm, đôi mắt đẹp của Tôn Giai Giai khẽ quét qua... đột nhiên phát hiện ra có cái gì đó không đúng... bộ quần áo đen cô ta để trong bồn tắm... hình như thiếu đi một món?

Trên đường đi, Tôn Giai Giai ngồi ghế phụ, vô cùng an tĩnh. Cảnh tượng vừa rồi thực sự làm cho một cô gái từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tử tế rất hoảng sợ... Giờ phút này vẫn còn hơi choáng ngợp... Từ nhỏ cô ta đã là một đứa bé ngoan... tất nhiên là chưa từng chứng kiến cảnh tượng tàn bạo, đẫm máu như vậy bao giờ, nên đương nhiên có chút không chấp nhận nổi.

Trần Xuân Độ lái xe nhanh hết cỡ, đưa cô ta về đến nhà.

Chiếc BMW nhỏ đậu dưới nhà Tôn Giai Giai, bên trong xe vẫn một mảnh yên tĩnh.

"Giai Giai, tôi xin lỗi... hôm nay làm em sợ hãi rồi." Trần Xuân Độ nắm lấy tay Tôn Giai Giai, nhẹ nhàng nói.

Tôn Giai Giai không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu một cái.

"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, em mau lên nhà, nghỉ ngơi sớm đi." Trần Xuân Độ nói.

Tôn Giai Giai khẽ lên tiếng đáp lại, sau đó mở cửa xuống xe. Trần Xuân Độ cũng xuống xe, khóa cửa xe lại, đưa chìa khóa lại cho cô ta.

Tôn Giai Giai cầm chìa khóa xe, lúc này mới nhận ra... Trần Xuân Độ lái xe của mình tới... vậy anh về kiểu gì?

"Còn anh thì sao? Về bằng cách nào?" Tôn Giai Giai nhẹ giọng hỏi.

"Không sao, tôi có thể đi taxi." Trần Xuân Độ khẽ cười.

"Cũng muộn rồi, hay là anh lái xe của em về..." Tôn Giai Giai vừa nói vừa đưa chìa khóa xe ra.

Trần Xuân Độ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không từ chối, dù sao thì mai anh lái xe trả lại cho cô ta là được. Trần Xuân Độ cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi... thì đột nhiên đau bụng...

"Giai Giai, tôi mượn nhà vệ sinh một chút được không?!" Trần Xuân Độ ôm bụng, rõ ràng là có chút không thoải mái... Vừa rồi ăn quá nhiều tôm hùm, còn uống rượu vang đỏ... nên giờ hai thứ đánh nhau trong bụng.

Tôn Giai Giai sửng sốt, hơi kinh ngạc rồi gật đầu một cái...

Trần Xuân Độ ôm bụng, đi thang máy, theo Tôn Giai Giai vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.