Chàng Rể Phế Vật

Chương 225: Chương 225: Trưởng lão nhà họ vương




“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, mấy bóng người bay ra xa mấy chục mét, đập mạnh xuống đất, mặt đất nứt ra, vết nứt rõ ràng, nhìn thấy mà phát hoảng!

Cơ thể Vương Ngô run rẩy, anh ta thẹn quá hóa giận, cơ thể run rẩy cố gắng muốn bò dậy, nhưng đầu óc choáng váng, khiến hai mắt mấy người bọn họ tối sầm lại, đột nhiên ngất đi.

Vương phủ, thành phố T.

Một ông lão dựa vào ban công, nhìn cây xanh đẹp đẽ ngoài biệt thự và những ánh đèn neon rực rỡ dưới bầu trời đêm ở phía xa, vẻ mặt vô cùng trầm tư.

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ vội vàng chạy đến bên cạnh ông lão, thấp giọng nói: “Trưởng lão, mấy tổ phái đi đều có hồi âm rồi, chỉ có Vương Ngô là bị mất liên lạc.”

“Vương Ngô?” Vẻ mặt trưởng lão đột nhiên cứng lại, ông ta cũng có chút ấn tượng với Vương Ngô, tiềm lực, thiên phú không tồi, là một người trong nhà họ Vương mà ông ta khá là xem trọng.

Vẻ mặt trưởng lão nhà họ có chút biến hóa, ông ta không ngờ, Vương Ngô lại mất liên lạc với gia tộc.

“Phái người đi tìm đi.” Trưởng lão khẽ nói.

Thuộc hạ nhận lệnh, sau khi ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm của trưởng lão đen láy, sâu thẳm, kìm nén khiến người khác không thể thở nổi.

Vẻ mặt của trưởng lão mang theo sự kiên định, nhiệm vụ lần này, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Lần này là Lê Hồng đến từ Yên Kinh đích thân gọi điện thoại cho gia chủ nhà họ Vương, nhờ việc này, nếu như có thể hoàn thành việc này một cách viên mãn, nếu như nhà họ Vương có thể kết giao được với nhà họ Lê, sẽ có lợi rất lớn với nhà họ Vương.

Gia chủ nhà họ Vương đã hứa, chỉ cần hung thủ ở thành phố T, nhà họ Vương chắc chắn có thể tìm ra! Cho nhà họ Lê một câu trả lời hài lòng!

…..

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe đi ngang qua biệt thự của Lê thị, đột nhiên giảm tốc độ, dừng lại bên đường.

Có mấy người từ trên xe xuống, đột nhiên nhìn về phía cửa của nhà họ Lê.

Cửa nhà của nhà họ Lê, trên một cái cây, đột nhiên có một bóng người treo trên đó.

“Kia không phải là Vương Ngô sao?” Có người vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhìn một cách cẩn thận, sau đó đã bị dọa sợ.

Chỉ thấy cơ thể của Vương Ngô và mấy người khác lần lượt được treo lên cây, khỏa thân, trong miệng còn bị nhét vải đen, tất cả đều bị hôn mê.

Sau khi mấy người Vương Ngô được cứu xuống, xe taxi đưa mấy người đi xa, trong phòng ngủ, Trần Xuân Độ đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe kia đi về phía cuối con đường, chiếc xe dần dần biến thành một chấm đen, khuôn mặt thâm trầm, lộ ra ý cười. Trần Xuân Độ quay người lại, đi ra khỏi phỏng ngủ, đi xuống phòng khách ở dưới tầng, Lê Duy Dương và Lý Hương Tràm đã ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng.

Sau khi Trần Xuân Độ ngồi xuống, Lê Duy Dương nhìn Trần Xuân Độ, cười nói: “Tối qua ngủ thế nào?”

Trần Xuân Độ cười lấy lòng nói: “Ba, ba quan tâm con như vậy, đương nhiên là con ngủ rất ngon rồi.”

Rất lâu sau, từ trên cầu thang đi lên tầng hai, mới xuất hiện một thân hình yểu điệu, gợi cảm.

Trần Xuân Độ chỉ liếc nhìn qua, ánh mắt đã nóng rực, đôi mắt gần như dính chặt vào đôi chân dài, khó mà gỡ ra được.

Tuyệt vời! Miệng lưỡi Trần Xuân Độ đều khô không khốc, nhìn đến mức nước miếng sắp chảy cả ra.

Nhìn theo đôi chân dài thẳng tắp hướng lên trên, một chiếc váy ngủ bằng ren màu tím càng làm tôn lên vóc dáng, đường cong hoàn hảo, gợi cảm của Lê Kim Huyên.

Đôi mắt Trần Xuân Độ vô cùng nóng, trong bụng dường như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, khiến cả người anh đều rục rịch!

Tuyệt phẩm của tuyệt phẩm! Cái này căn bản không thể chống cự được!

Rất khó để tượng tưởng bên cạnh vẫn luôn có một ưu vật giống như Lê Kim Huyên, mỗi ngày Trần Xuân Độ sao có thể kìm nén được dục vọng của bản thân chứ.

Nếu như đổi lại là một người đàn ông không chút kiên định nào, có lẽ sớm đã có tâm tư xấu xa bổ nhào về phía trước rồi!

Lê Kim Huyên ăn mặc mát mẻ, đi giày cao gót, đôi mắt lim dim đi đến, ngồi xuống bên cạnh Trần Xuân Độ, ngáp một cái.

Trần Xuân Độ đột nhiên trở nên không cần mặt mũi di chuyển đến chỗ Lê Kim Huyên, ngửi ngửi mùi nước hoa trên người Lê Kim Huyên, khiến trong lòng anh vô cùng kích động.

Mà sau khi Lê Kim Huyên cảm nhận ra được ý đồ của Trần Xuân Độ, cau mày, thấp giọng nói: “Không cần mặt mũi.”

Trần Xuân Độ cười haha, cho dù Lê Kim Huyên nói anh như thế nào, cũng không thể đâm thủng khuôn mặt dày như tường thành kia của anh.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Lê Kim Huyên đi trên đôi giày cao gót, nhẹ nhàng đi lên tầng trang điểm, mà Trần Xuân Độ đi khởi động chiếc Maybach kia, chuẩn bị đưa nữ thần tổng giám đốc đi làm.

…..

Hai tiếng sau.

Trong một căn biệt thự, một chiếc xe lao nhanh đến, đột nhiên dừng lại trước căn biệt thự.

Từ trên xe, có mấy người vội vàng đi xuống, cõng theo mấy người khỏa thân đi vào trong nhà.

“Tôi muốn gặp trưởng lão!” Một người trong số đó lớn tiếng hét lên.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Một bóng hình từ trong nhà đi ra, một ông lão đang đi đến, vẻ mặt điềm tĩnh.

Người này chính là Hạc trưởng lão của nhà họ Vương!

“Trưởng lão, bọn họ có tin tức của Vương Ngô!” Một người trong số đó vội vàng lên tiếng, khiến ông lão thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Tình hình thế nào, tại sao Vương Ngô lại bị mất liên lạc?”

“Cái này….” Mấy người kia nhìn nhau, đột nhiên đứng dạt ra hai bên, để lộ ra những thân hình khỏa thân kia.

Trưởng lão nhìn thấy mấy thân hình khỏa thân kia, khuôn mặt cứng đờ, cau mày hỏi: “Chuyện gì đây?”

“Lúc chúng tôi đi qua, đúng lúc nhìn thấy Vương Ngô….và mấy người này đã bị cởi sạch đồ, trói lại với nhau!” Một người run rẩy nói, lập tức khiến sắc mặt của rất người trong gia tộc nhà họ Vương đang đứng quan sát ở xung quanh thay đổi, trở nên xôn xao!

Người của nhà họ Vương hôm nay lại gặp phải sự đối đãi đặc biệt này, đây quả thực là nhục nhã mà!

Điều này có nghĩa không hề coi trọng nhà họ Vương, xem thường địa vị gia tộc hoàng kim ở thành phố T của nhà họ Vương!

Sắc mặt của trưởng lão cũng thay đổi, khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia sát khí lạnh lẽo!

“Cậu phát hiện ở đâu?” Trưởng lão nhà họ Vương lạnh giọng nói.

“Nhà họ Lê.”

Bịch!

Trong đôi mắt của trưởng lão nhà họ Vương, đột nhiên tỏa ra một tia sáng lạnh lùng, nghiêm nghị, khí chất lãnh đạm đột nhiên bị cởi bỏ, thay thế bằng một luồng sát khí, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén vừa mới rút ra khỏi vỏ!

Rất nhiều người nhà họ Vương đều run rẩy, trong lòng cũng run lên…. một vài người có lai lịch của nhà họ Vương càng cảm thấy sợ hãi!

Chỉ có số ít người nhà họ Vương mới biết được quá khứ của trưởng lão…. trưởng lão của nhà họ Vương trước đây hoàn toàn không có sự điềm tĩnh, dửng dưng như bây giờ, trưởng lão của nhà họ Vương trước đây là một sát thủ có tiếng! Năm đó, tứ đại gia tộc hoàng kim ở thành phố T xảy ra xung đột….mà trưởng lão của nhà họ Vương, bàn tay đã nhuộm rất nhiều máu, thậm chí còn bị ba gia tộc kia liên kết lại để đối phó, muốn trừ khử trưởng lão của nhà họ Vương!

Nhiều năm trước, thực lực của trưởng lão nhà họ vương vô cùng đáng sợ…. mà trải qua nhiều năm như vậy, thực lực của trưởng lão nhà họ Vương càng trở nên sâu hơn, đến mức không thể thăm dò được.

Nhiều năm ngồi thiền đã khiến cho trưởng lão nhà họ Vương cởi bỏ được sát khí trên người, cũng khiến rất nhiều người quên đi quá khứ của trưởng lão nhà họ Trương, nhưng ngày hôm nay…. cuối cùng cũng khiến hầu hết người nhà họ Vương nhớ lại…vị trưởng lão này đã từng giết người đến mức khiến ba gia tộc còn lại phải khiếp sợ!

Sát khí lạnh như băng tỏa ra từ người của trưởng lão nhà họ Vương lúc này, khiến sau lưng những người trong gia tộc phải đổ mồ hôi…. trưởng lão nhà họ Vương lúc này trông vô cùng đáng sợ!

“Nhà họ Lê!”

Trưởng lão nhà họ Vương chắp tay sau lưng, vẻ mặt thâm trầm, tràn đầy cảm giác lạnh lẽo, ông ta chẫm rãi nói ra từng chữ một, sát khí trong đôi mắt tăng vọt!

Vương Ngô là người chịu trách nhiệm giám sát nhà họ Lê và Trần Xuân Độ…kết quả Vương Ngô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở nhà họ Lê, cái này không cần phải nói nhiều, đứa ngốc cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Chắc chắn là nhà họ Lê làm!

Đột nhiên, điện thoại trong túi của Vương Ngô vang lên, một tên thuộc hạ nhà họ Vương đi về phía trước, lấy điện thoại ra, đưa cho trưởng lão nhà họ Vương.

Trưởng lão nhà họ Vương nhận điện thoại, mở loa ngoài, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, khiến bầu không khí trở nên đông cứng lại!

Tất cả đều im lặng, giọng nói của Trần Xuân Độ từ từ truyền đến: “Tôi khuyên mấy người đừng làm chuyện vô ích… mấy người ở trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi, tôi không muốn quan tâm đến mấy người, không có nghĩa là tôi sẽ không tức giận.”

“Chuyện của Vương Ngô, rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Trưởng lão nhà họ Vương lạnh lùng hỏi.

“Từ trên trời rơi xuống một người, tôi có lòng tốt treo anh ta lên cây, đợi sáng ngày mai có người đến nhận, không phải thuộc hạ của mấy người lập tức đến nhận sao?” Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Trần Xuân Độ mang theo sự chế giễu: “Nhưng, chỉ có lần này thôi. Lần sau nếu như còn xảy ra chuyện này, tôi không thể hứa là người còn sống hay là đã chết đâu.”

Ầm!

Bầu không khí ở hiện trường đột nhiên bộc phát ra cảm giác lạnh lẽo, vẻ mặt của người nhà họ Vương cũng thay đổi, trên mặt mỗi người đều mang theo sát khí vô cùng mạnh!

Đây không còn là sự uy hiếp! Đây chính là đang khiêu chiến! Bọn họ với tư cách là một trong tứ đại gia tộc hoàng kim ở thành phố T…từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ chịu sự chế giễu, khiêu khích của một người đàn ông!

Sau khi cúp điện thoại, trưởng lão nhà họ Vương bóp chặt chiếc điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng, càng ngày càng đáng sợ!

Cơ thể của trưởng lão nhà họ Vương không ngừng run rẩy, Trần Xuân Độ quá ngông cuồng rồi, quả thật giống như một tên du côn!

“Rắc rắc!”

Đột nhiên, bàn tay đang cầm chiếc điện thoại của trưởng lão nhà họ Vương dùng lực mạnh, chiếc điện thoại thông minh trong tay của trưởng lão nhà họ Vương vang lên tiếng rắc rắc, trên chiếc điện thoại xuất hiện vô số vết nứt, đã bị trưởng lão nhà họ Vương bóp vỡ!

Trưởng lão nhà họ Vương buông tay ra, những mảnh vỡ trên màn hình điện thoại và linh kiện điện tử rơi xuống, mà trưởng lão nhà họ Vương với khuôn mặt khó coi, từ từ quay người lại, đi về phía cửa biệt thự.

“Trưởng lão, ngài muốn đi đâu?” Một tên thành viên của nhà họ Vương không yên tâm hỏi.

Trưởng lão nhà họ Vương đầu cũng không quay lại, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong không khí: “Tập đoàn Lê thị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.