Cả phòng... yên ắng đến mức làm sống lưng mọi người lạnh buốt, đáy lòng lạnh lẽo.
Toàn bộ khách quý đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Lê Kim Huyên đứng sau Trần Xuân Độ đã hoàn toàn chấn động, chìm trong im lặng.
Trương Bảo Thành ngồi cạnh Trần Xuân Độ đã hoàn toàn ngây ngốc, ông ngơ ngác nhìn viên ngọc Hòa Điền vàng này đến thất thần.
Một lúc sau, ông mới bắt đầu kích động... ngọc Hòa Điền vàng... ông có thể chứng kiến cảnh tượng này... thì chết cũng không có gì hối tiếc.
Trong lịch sử tìm ngọc, ngọc Hòa Điền vàng chỉ xuất hiện vẻn vẹn mấy lần... nên mỗi viên đều báu vật hiếm có.
Thời cổ đại, mỗi vị Hoàng đế đều tốn rất nhiều công sức tài nguyên để tìm kiếm ngọc Hòa Điền vàng, vì nó rất hiếm... thế mà giờ, một người ngoài nghề bị mình cười nhạo không biết gì lúc trước, lại có thể cắt ra nó.
Vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người Trần Xuân Độ, ai cũng cực kỳ chấn động, thậm chí không ít nhân vật máu mặt đã bắt đầu nghe ngóng thân phận lai lịch của anh.
Có bao nhiêu khách quý có mặt ở đây sẽ tin rằng, Trần Xuân Độ may mắn nghịch thiên như vậy?
Lần đầu tiên cắt ra Ruby cực phẩm, lần thứ hai lại ra ngọc Hòa Điền vàng... niềm may mắn này, dù trúng số độc đắc cũng không thể nào bì lại.
Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ, thấy anh đang bình tĩnh nhìn ngọc Hòa Điền vàng đến lạ thường, không hề có chút kinh ngạc, như đã sớm biết trong phiến đá có ngọc Hòa Điền vàng, nên trong lòng bình tĩnh không hề gợn sóng.
Hai chân Ngọc Vinh Hiên đang run rẩy... anh nhìn Trần Xuân Độ, đè nén cơn chấn động trong lòng, chất vấn: “Sao anh có thể cắt ra ngọc Hòa Điền vàng?”
Giọng điệu Ngọc Vinh Hiên hơi khẩn cầu, Trần Xuân Độ nhìn anh ta, mắt hai người chạm nhau trong không khí, một lúc sau, Trần Xuân Độ mới lạnh nhạt đáp: “Còn có thể thế nào, tất nhiên là tôi may mắn rồi.”
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên cứng nhắc, như bị đóng băng... may mắn... đây chỉ là từ anh chế giễu Trần Xuân Độ lúc trước, nhưng giờ nó lại là đòn phản kích mạnh mẽ và cái tát trắng trợn mà anh ta dành cho anh.
“May mắn...” Trương Bảo Thành nghe thấy lời giải thích cực kỳ vô lại của Trần Xuân Độ thì sắp cạn lời, tình cờ một lần thì còn có thể gọi là may mắn... nhưng tên này đã hai lần liên tiếp... sao có thể gọi là may mắn? Thật vớ vẩn.
“Anh tin hay không thì tùy.” Trần Xuân Độ hờ hững thốt ra một câu, làm sắc mặt Ngọc Vinh Hiên trở nên cực kỳ khó coi, chỉ hai phiến đá thô đã hoàn toàn san bằng ưu thế của Ngọc Vinh Hiên khi nắm chắc bốn phiến đá thô.
Ngọc Vinh Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong lòng anh rất nghi ngờ... chẳng lẽ tên này biết đổ thạch?
Không chỉ có mình Ngọc Vinh Hiên mới có suy nghĩ này, mà rất nhiều khách quý, bao gồm Trương Bảo Thành đang ngồi cạnh cũng có.
Nhưng anh nhanh chóng gạt suy nghĩ này đi, không ai cho rằng suy nghĩ này là thật... dù gì mọi người đều tận mắt nhìn thấy... lúc Trần Xuân Độ chọn đá thô, cũng chỉ nhìn lướt qua... chứ không tới gần quan sát, vậy thì làm sao có thể chọn ra cực phẩm mà mình dự đoán?
Đúng lúc này, Kỳ Tín bỗng cười lớn: “Lật thế cờ rồi... không ngờ lại là ngọc Long Hoàng!”
Câu nói của Kỳ Tín đã kéo mọi người đang thất thần về, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta, chỉ thấy ông ta đang đứng trước phiến đá thô cuối cùng, tiếng cười khàn đặc truyền rất rõ vào tai mọi người.
“Ngọc Long Hoàng? Loại ngọc này cũng xuất hiện ư, trời ơi, đại hội đổ thạch lần này bị gì thế?”
“Tôi không nghe lầm chứ, cắt ra ngọc Long Hoàng, loại ngọc gần như không tồn tại này cũng xuất hiện.”
Tiếng kinh ngạc, cảm thán không ngừng vang lên bên tai, sau một hồi sửng sốt, sắc mặt Ngọc Vinh Hiên liền mừng rỡ, nhìn Trần Xuân Độ đắc ý nói: “Ha ha ha... ngọc Hòa Điền vàng này là cái thá gì, ngọc Long Hoàng của tôi còn quý hiếm hơn anh.”
“Anh lấy gì để đấu với tôi, trận đổ thạch sinh tử này anh còn non lắm.” Ngọc Vinh Hiên cười khẩy, mặt đầy đắc ý. Xin hãy đọc truyện tại — ТR UМTRUYEN.O RG —
“Ngọc Long Hoàng... chúng ta thua chắc rồi!” Trương Bảo Thành ngồi cạnh Trần Xuân Độ nhìn thấy phiến đá thô đó, thì sắc mặt nhất thời tái nhợt, nản lòng thoái chí, mặt đầy tuyệt vọng.
Vì Trương Bảo Thành là hội trưởng hiệp hội đổ thạch, nên biết giá trị và sức nặng của ngọc Long Hoàng.
“Mạng anh là của tôi...” Ngọc Vinh Hiên quát lạnh, giờ anh như hóa thân thành người có thể nắm giữ việc sống chết của Trần Xuân Độ.
Anh đã yên tâm rồi, Trần Xuân Độ... không còn bất kỳ cơ hội nào để lật ngược trận đổ thạch sinh tử này...
“Ông sợ cái gì?” Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, rồi ngẩng đầu nhìn Ngọc Vinh Hiên, bình tĩnh đáp: “Ngọc Long Hoàng... có vẻ rất lợi hại...”
Ngọc Vinh Hiên hừ lạnh: “Tất nhiên hạng người nhà quê như anh chưa từng nghe qua rồi, địa vị của ngọc Long Hoàng còn cao hơn viên ngọc Hòa Điền vàng của anh đấy.”
“Phù!” Trần Xuân Độ phả ra một làn khói, khóe miệng bỗng cong lên, nhìn phiến đá thô cuối cùng.
Lúc ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn qua đó, thì phiến đá thô đó đã cắt xong rồi.
Chùm tia sáng màu xanh nước biển khúc xạ, chiếu lên mặt Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín.
Ngọc Vinh Hiên khẽ nhìn chằm chằm, sau khi nhìn rõ phiến đá thô được cắt ra đó, anh mới yên tâm cười lớn: “Chỉ là đá Sapphire, thậm chí còn không bằng Ruby, Trần Xuân Độ, anh thua chắc rồi.”
Giờ Ngọc Vinh Hiên đã sớm không còn vẻ bình tĩnh dửng dưng như trước nữa, anh nhìn Trần Xuân Độ, cười mỉa: “May mắn của anh đâu, chẳng phải anh rất may mắn à, sao bỗng mất linh rồi?”
“Ngừng.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, khinh thường nhìn Ngọc Vinh Hiên: “Anh có mù không?”
“Một viên đá Sapphire thì có thể gây ra trò gì?” Kỳ Tín cười ha hả.
Trần Xuân Độ liếc nhìn Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín, rồi thốt ra một câu: “Hai người đều bị mù.”
“Anh...” Ngọc Vinh Hiên nghiêm mặt, sắc mặt Kỳ Tín cũng nhất thời ảm đạm, nhìn Trương Bảo Thành, từ tốn nói: “Trương Bảo Thành, đây là tên mà ông muốn giúp đỡ, lát nữa, đợi tôi vác dao để lên cổ cậu ta, để xem cậu ta có quỳ xuống rập đầu xin tha không?”
Mặt Trương Bảo Thành cứng nhắc, nhìn Trần Xuân Độ khuyên nhủ: “Cậu nên nói lời dễ nghe hơn đi, giá trị của đá Sapphire hoàn toàn không thể so bì với ngọc Long Hoàng.”
“Bọn họ bị mù, đến ông cũng thế?” Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, làm ông ta sửng sốt, chẳng lẽ tên này thật sự điếc không sợ súng?
“Không đúng, đây không phải đá Sapphire.”
MC bỗng đi tới trước phiến đá thô quan sát kỹ lưỡng, rồi kinh ngạc thốt lên.
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên nhất thời cứng đờ, Kỳ Tín cũng nhíu mày nói: “Chuyện này sao có thể, đây là đá Sapphire.”
“Đây không phải đá Sapphire.” MC kiên định lắc đầu, giọng điệu đầy kiên quyết.
“Đây không phải đá Sapphire, thì còn có thể là gì...” Ngọc Vinh Hiên chưa kịp nói xong thì vế sau bỗng nghẹn họng.
Vì trên vết cắt của phiến đá thô, mơ hồ có thể nhìn thấu tia đỏ vàng trong bảo thạch màu xanh da trời này.
Nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra tia đỏ vàng trong bảo thạch màu xanh da trời lại hợp thành hình một con rồng mờ ảo.
“Chuyện này...” Ngay cả Ngọc Vinh Hiên cũng á khẩu, trên thực tế, anh ta cũng không biết rõ, vì loại bảo thạch này quá hiếm, ngay cả anh cũng mơ màng, trong ký ức anh chưa từng ghi chép loại ngọc này.
“Sao thế?” Kỳ Tín cũng bước tới, lúc nhìn thấy viên bảo thạch màu xanh da trời này, ông ta cũng biến sắc.
“Chuyện này không thể nào...” Kỳ Tín mở miệng, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc nồng đậm.
“Không có việc gì là không thể... là do ông ngu ngốc thiếu hiểu biết thôi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, giọng điệu cực kỳ vô lại, từng câu từng chữ đều rất khí phách.
“Chuyện này...” Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên không ngừng thay đổi, mà Trương Bảo Thành nhìn thấy bảo thạch màu xanh da trời này cũng run rẩy nói: “Trước đây từng có câu nói, nếu trong một phiến đá thô cùng lúc sinh ra Ruby và Sapphire... thì sẽ có xác suất cực kỳ nhỏ trở thành một loại bảo thạch đặc thù... nhưng không ai tán thành câu nói này, vì xác suất sinh ra Ruby và Sapphire trong đá thô vốn cực kỳ nhỏ, huống chi là hai loại này hình thành bảo thạch đặc thù...”
Kỳ Tín bỗng ngẩng đầu, nhìn Trương Bảo Thành.
Ồ!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành nhìn viên bảo thạch màu xanh da trời này: “Không những thế, câu nói này còn suy đoán, không chỉ riêng bảo thạch Hồng Lam mới có thể thay đổi, mà những loại ngọc khác cũng thế...”
“Không ngờ tôi có phúc ba đời, mới có thể chứng kiến cảnh tượng này... giá trị của nó không thể nào ước lượng được.” Trương Bảo Thành kích động: “Viên bảo thạch này đã chứng minh sự tồn tại của câu nói kia. Nếu so về mặt giá trị, thì ngọc Long Hoàng chẳng là cái thá gì, vì nó chắc chắn có thể tạo ra cơn chấn động trong giới thành phố, thậm chí còn gây ra biến hóa long trời lở đất.”
“Chuyện này không thể nào, sao tôi chưa từng nghe qua về câu nói này?” Kỳ Tín khàn giọng nói, vẻ mặt cực kỳ chấn động.
“Tất nhiên là ông chưa từng nghe qua rồi, vì ông chưa từng nghe nói về người nói ra suy đoán này.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, Kỳ Tín nghiêm mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Giá trị viên bảo thạch này vượt xa mấy thứ của anh gộp lại.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, cả người Ngọc Vinh Hiên run rẩy, vẻ mặt lạnh lẽo dữ tợn.
“Được, nếu đã cắt xong rồi, thì tiếp theo sẽ đến phần đánh giá.” MC lên tiếng, chuyên gia lần lượt đi vào phòng đổ thạch.
“Chín vị chuyên gia này sẽ đưa lời đánh giá của mình.” MC vừa dứt lời, mấy vị chuyên gia nhanh chóng ghé sát tai nhau, nhỏ giọng thảo luận.
Chẳng mấy chốc, mấy vị chuyên gia này đã bàn bạc xong, một ông lão trong đó đứng ra, nhìn Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên, từ tốn nói: “Mặc dù bảo thạch màu xanh da trời này kỳ lạ, nhưng qua đánh giá của chúng tôi, giá trị thật của nó vẫn không bằng bảo thạch màu đỏ và màu xanh bình thường, cùng lắm chỉ cao cấp hơn phỉ thúy một chút, nên qua tổng hợp đánh giá, chúng tôi cho rằng tổng giá trị năm phiến đá thô của Ngọc Vinh Hiên cao hơn.”
Không khí nhất thời yên tĩnh.
Tim Lê Kim Huyên chùng xuống, còn Trần Xuân Độ thì khẽ híp mắt, nhìn mấy chuyên gia.
Trương Bảo Thành biến sắc, lắc đầu thở dài, ông cũng lực bất tòng tâm.
“Trần Xuân Độ, anh thua rồi.” Tảng đá đang treo lơ lửng trong lòng Ngọc Vinh Hiên đã buông xuống, anh nhìn Trần Xuân Độ, rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
“Anh cứ đợi chờ chết đi, cũng không còn xa nữa đâu.”
Trần Xuân Độ khinh thường lời nói của Ngọc Vinh Hiên, chỉ nhìn chằm chằm mấy vị chuyên gia, rồi bật cười, giờ anh mới hiểu.
Hóa ra mười mấy vị chuyên gia này đã sớm bị mua chuộc rồi, định đưa anh vào chỗ chết.
“E rằng mười mấy vị chuyên gia này... đã chuyên gia dởm, muốn dùng trò này để đe dọa tôi.” Trần Xuân Độ khẽ mắng một câu, không khí nhất thời yên tĩnh.
Hư không như bị đóng băng, yên tĩnh đến mức làm người khác cảm thấy quỷ dị.
Trần Xuân Độ đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong mắt rất nhiều người, lại trở nên lưu manh vô lại.
“Trần Xuân Độ, anh sắp chết đến nơi rồi, còn muốn cưỡng ép làm trái điều ước, đây chính là giấy sinh tử mà anh đã ký.”
Ngọc Vinh Hiên cười nhạo, vẻ mặt cực kỳ mỉa mai lạnh lẽo.