Trần Xuân Độ liếc nhìn cô: “Vậy em muốn thế nào, định xông lên giải thích với ông ta à?”
Câu hỏi của Trần Xuân Độ làm Lê Kim Huyên á khẩu, chỉ biết không phục hừ lạnh: “Nếu Ngọc Thành Vọng nghĩ là do chúng ta làm, thì anh cảm thấy liệu nhà họ Ngọc có tha cho chúng ta không?”
Trần Xuân Độ quay đầu, hờ hững đáp: “Anh nói rồi, không ai có thể động vào một sợi tóc của em, kể cả nhà họ Ngọc.”
Nữ thần tổng giám đốc nghiêm mặt, cô hơi bất ngờ nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt kỳ lạ, không biết anh bị gì mà bỗng như biến thành người khác, trở nên ngang ngược ác liệt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng có khí thế hơn hẳn.
Là phụ nữ, tất nhiên Lê Kim Huyên cũng có suy nghĩ tinh tế, cô có thể cảm nhận được rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như trong mắt cô, Trần Xuân Độ như thay da đổi thịt, cô hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy, đây mới là bộ mật chân thật nhất của anh.
Trần Xuân Độ thay đổi trong tích tắc, giờ trên người anh đang tỏa ra khí chất sắc bén như kiếm rút ra khỏi vỏ, tạo ra sức hấp dẫn khó có thể diễn tả với Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên đang ngồi cạnh Trần Xuân Độ, tất nhiên không thể nhìn thấy tia phức tạp dần ấp ủ trong đáy mắt khi anh mới lên tiếng...
Lúc nhìn thấy rất nhiều nhân vật máu mặt trong khu khách VIP, Trần Xuân Độ hoảng hốt, như quay về ký ức mà mình ẩn giấu trong lòng ngày trước...
Anh cũng hiểu rõ, có những chuyện anh không thể né tránh, mà chỉ có thể đối mặt.
Lê Thần Vũ đang là trở ngại lớn nhất của anh, sự thương hại mà Trần Xuân Độ dành cho anh ta lúc trước đã biến thành sự trả thù điên cuồng sắp ập tới của anh ta.
“Nếu ai tổn thương em, anh sẽ khiến người đó phải trả giá gấp trăm lần!” Trần Xuân Độ bỗng nắm chặt bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên, trịnh trọng nói.
“Ừm...” Lê Kim Huyên hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ sẽ làm như vậy, nên nhất thời luống cống, trái tim thiếu nữ khẽ rung động, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng bất giác ửng đỏ.
Giờ Trần Xuân Độ khác hẳn với dáng vẻ lưu manh ngày thường, cộng thêm trước giờ phụ nữ luôn có sự cam kết khác thường với lời hứa hẹn của đàn ông, Lê Kim Huyên cũng không ngoại lệ.
Hai người cứ duy trì cảnh tượng này một hồi lâu, làm Tô Loan Loan và Trương Bảo Thành rất lúng túng, cuối cùng Trương Bảo Thành không thể nhìn nổi nữa, khẽ ho một tiếng, mới làm Lê Kim Huyên đỏ mặt, vội rút bàn tay mềm mại ra khỏi tay Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ buồn bực lườm Trương Bảo Thành, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bóng đèn Trương Bảo Thành này chỉ biết phá rối chuyện tốt của mình.
Trần Xuân Độ cực kỳ thính tai, Hộ vừa ngồi xuống, anh đã đảo mắt qua đó, anh nhìn Hộ từ phía xa, vẻ mặt khẽ thay đổi, như đang nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt ngày càng thâm thúy.
“Thành phố T của chúng ta còn có nhân vật như này ư, nhưng tại sao tôi chưa từng nghe qua?” Lê Kim Huyên ngồi trên ghế nhíu chặt mày, rõ ràng cô hiểu rất rõ về thành phố T, nhưng lúc giới thiệu nhân vật Hộ này, cô lại hơi nghi ngờ, vì tập đoàn Lê thị đã kinh doanh nhiều năm, nhưng cô chưa từng nghe nói về anh ta.
“Mỗi thành phố đều có người quản lý, Hộ cũng là một trong những số đó, thành phố T là địa bàn của anh ta, tất nhiên là em không biết anh ta rồi, vì cấp bậc của em vẫn còn kém xa, có lẽ ba em sẽ biết chút ít, em có thể hỏi ông ấy thử xem.”
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ ngồi cạnh Lê Kim Huyên lười biếng giải thích cho cô.
“Vậy tại sao anh lại biết những chuyện này?” Lê Kim Huyên sầm mặt, tất nhiên cô không thể nào chấp nhận việc Trần Xuân Độ chế giễu mình không đủ cấp bậc.
Đối mặt với lời chất vấn của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ khẽ cười, nụ cười hơi lưu manh: “Hay là tối nay em cho anh ngủ trên giường đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.”
“Đồ điên.” Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ, rồi quay đầu đi, mặc kệ anh.
“Không ngờ Hộ cũng tới đây, nhưng chúng ta không hề mời cậu ta, là cậu ta không mời mà tới.” Trương Bảo Thành ngồi cạnh Lê Kim Huyên bỗng lên tiếng, ông cũng nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Tại sao chúng ta lại không mời anh ta?” Lê Kim Huyên hỏi.
“Mấy người quản lý này quá thần bí, bình thường đều khiêm tốn làm việc, chúng ta hoàn toàn không có phương thức liên lạc của họ, trừ phi họ chủ động tới tìm chúng ta.” Trương Bảo Thành bất đắc dĩ nói: “Nếu không có mấy người đó thu hút sự chú ý của tôi, thì tôi chẳng hề nhận ra Hộ cũng tới đây.”
“Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Tô Thành tới rồi.”