“Tự nguyện ra đi? Là sao chứ? Cậu nói rõ hơn đi.” Ngọc Thành Vọng nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, ngay lập tức trở nên rất khó coi.
“Ba ông sớm đã chán ghét cảnh tranh chấp quyền lực trong gia đình nhà họ Ngọc rồi, trách móc bản thân, thân là chủ nhà mà lại không thể nào thay đổi mọi thứ, nên đã lựa chọn ra đi, ẩn cư trong rừng, chuyên tâm nghiên cứu đổ thạch, không bị thế giới bên ngoài làm phiền.” Trần Xuân Độ nói.
Cơ thể Ngọc Thành Vọng run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp, ông ta nhìn Trần Xuân Độ: “Ba tôi, ông ấy thật sự nói như vậy sao?”
Trần Xuân Độ gật đầu: “Năm đó lúc tôi và ông ấy gặp nhau, ông ấy còn nhờ tôi chuyển một lời, nếu một ngày gặp được người đời sau của ông ấy, đừng đi tìm ông ấy, năm đó ông ấy suýt mất mạng vì tranh chấp trong nhà họ Ngọc, ông ấy đã nhìn thấu việc đấu tranh quyền lực này trong gia tộc rồi.”
“Vậy cậu quen biết ba tôi như thế nào?” Ngọc Thành Vọng không cam lòng hỏi, ánh mắt ông ta khóa chặt vào Trần Xuân Độ, đương nhiên ông ta không tin những lời Trần Xuân Độ nói.
“Đây lại là bí mật của tôi rồi, ba ông ẩn cư trong rừng một khoảng thời gian rồi, ông ấy đưa tôi một phần mật tịch về đổ thạch, thực lực của ông ấy trong giới đổ thạch đã không ai có thể vượt qua được nữa, cho dù là ông, Hoàng Kim Đồng, và cả Song Tử Thần cộng lại cũng không bằng.” Trần Xuân Độ nói: “Sau khi ông ấy vứt bỏ nhà họ Ngọc của mấy người thì đã hoàn toàn tập trung vào việc đổ thạch, nếu như ông ấy mà xuất hiện, thì mới thật sự là một trận động đất lớn của giới đổ thạch.”
“Phần mật tịch đó sau này tôi sẽ sai người đưa cho ông, địa chỉ hiện giờ của ông ấy tôi cũng sẽ đưa cho ông, ông có muốn đi tìm hay không thì đó là chuyện của ông, lời thì tôi cũng đã chuyển giúp rồi.” Trần Xuân Độ nói xong thì đứng dậy, đi về phía cửa, để lại Ngọc Thành Vọng với sắc mặt kinh ngạc đầy phức tạp, ông ta ngồi trên sofa, vẻ mặt ngây ngốc, cho dù một lúc lâu trôi qua ông ta cũng không có phản ứng gì…
Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi gian phòng nhỏ, thấy Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành ngồi trên sofa, Trần Xuân Độ nhếch miệng nở một nụ cười vô cùng xấu xa bước tới.
“Kim Huyên, sao hai người không uống tiếp nữa?” Trần Xuân Độ mặt dày tiến đến hỏi.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, “hừ” một tiếng, mà Trương Bảo Thành ngồi cạnh lại cười lớn, giải thích thay cho Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê tò mò, tại sao Ngọc Thành Vọng lại đến tìm cậu, trước đó Ngọc Thành Vọng chủ động rút khỏi Chung Cực Tam Đao, e là cũng có nguyên nhân từ phía cậu.”
“Cần ông quan tâm à.” Trần Xuân Độ khinh thường nhìn Trương Bảo Thành, nói không hề kiêng nể, khiến sắc mặt Trương Bảo Thành lập tức trở nên cứng nhắc.
“Ngọc Thành Vọng tìm anh làm gì?” Tổng giám đốc nữ thần chợt hỏi, đôi mắt xinh đẹp khóa chặt Trần Xuân Độ, tròng mắt xoay chuyển, mang theo ý như đang thẩm vấn.
“Nói chuyện vặt mà thôi.” Trần Xuân Độ trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Ánh mắt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần hơi híp lại, đương nhiên là cô không tin lời Trần Xuân Độ nói, chủ nhà nhà họ Ngọc cố ý tìm tới chỉ để nói chuyện vặt với Trần Xuân Độ thôi sao? Có kẻ ngốc mới tin!
Lê Kim Huyên lạnh lùng Trần Xuân Độ, một lúc sau, Trần Xuân Độ cảm nhận được sự khác thường tỏng ánh mắt của Trần Xuân Độ, như là có chút chột dạ, anh vội đổi lời: “Ông ấy đến để thảo luận với anh vài vấn đề liên quan đến phương diện đổ thạch.”
Trần Xuân Độ vừa nói xong, cửa gian phòng nhỏ được mở ra, Ngọc Thành Vọng bước ra từ bên trong, cúi người thật sâu với Trần Xuân Độ, cung kính nói: “Cậu Trần, cảm ơn, ơn ngày hôm nay, họ Ngọc tôi sẽ không bao giờ quên.”
Ngọc Thành Vọng nói xong, chuẩn bị quay người rời đi. “Cậu xem!” Người bảo vệ kia chỉ về phía trước, hai người cùng nhìn qua, ánh mắt lập tức co rút lại!
Cách đó không xa, có hàng loạt chiếc xe đang lao tới! Không chút giảm tốc độ!
“Mau thông báo cho đội trưởng!” Hai người bảo vệ vừa cầm điện thoại lên thì một chiếc Maybach đã được cải tạo trong số đó đã xông vào một cách ngang ngược, đâm vỡ lan can một cách thô bạo, xông vào trong khách sạn!
“Mau chạy!” Hai người bảo vệ đang định chạy đi, đột nhiên, có một người được che chắn bởi bóng đêm xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ngay sau đó, hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một ánh kiếm trắng chói mắt khác xuất hiện, chém xuyên qua không khí!
Soạt!
Không khí khẽ rung động, tốc độ của ánh kiếm kia quá nhanh, không khí như mới bị cắt đôi ra!
Hai người bảo vệ hoảng hốt, ngay sau đó, trên người bọn họ đã xuất hiện một vệt máu, phần eo đã bị cây kiếm chém đứt!
“Xông vào trong, thấy người qua đường lập tức giết không nương tay, nếu thấy mục tiêu thì chỉ được phép bắt sống.”
Một chiếc xe được bảo vệ bởi những chiếc xe khác chậm rãi đi vào trong quản trường trước cửa khách sạn, Kinh ngồi ở hàng ghế sau, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên ngón út, đột nhiên ra lệnh.
“Rõ!”
Một loạt người mặc đồ đen xông ra từ những chiếc xe như biến thành hàng loạt tia chớp màu đen, chớp mắt đã xông vào trong khách sạn!
Chẳng mấy chốc, mùi máu tanh nồng cùng với những tiếng kêu thảm thiết chậm rãi truyền ra từ trong khách sạn.