Chàng Rể Phế Vật

Chương 367: Chương 367: Xúc phạm!




Luồng sát khí lạnh như băng này chẳng những tụ lại bên trong biệt thự nhà họ Đỗ, mà thậm chí còn tràn ra bên ngoài biệt thự nhà họ Đỗ, làm cơ thể Diệp Thái Linh và những cảnh sát đó lạnh thấu xương, da đầu tê dại!

“Sao có thể!” Một cảnh sát chăm chú nhìn về phía biệt thự nhà họ Đỗ, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó tin.

Cái gì!

Vẻ mặt Diệp Thái Linh đột nhiên tràn ngập sự nặng nề, cô lạnh lùng nhìn biệt thự nhà họ Đỗ, nghiêm nghị nói: “Các vị đều là những người được cục trưởng tuyển chọn kỹ càng, đã từng trải qua không ít sóng to gió lớn… Cũng từng thấy nhiều những chuyện kỳ quái, vụ án lần này là cơ mật… Cho nên dù có xuất hiện bất kỳ tình huống gì, xin mọi người đừng hoảng loạn, phải giữ bình tĩnh.”

"Đội trưởng Diệp, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?” Một vị cảnh sát trong đó không kìm lòng được mà tò mò hỏi.

Tuy người cảnh sát đó biết vụ án này và gia tộc hoàng kim ở thành phố T có liên quan đến nhà Đỗ Trương, nhưng lại không biết vụ án này đẫm máu và đen tối như nào.

Diệp Thái Linh chăm chú nhìn biệt thự nhà họ Đỗ, ngay cả cô cũng không khỏi nghi ngờ… Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì… Mà lại ấp ủ sinh ra luồng sát khí lạnh lẽo này… Luồng sát khí vô tận này chạy dài từ bên trong biệt thự nhà họ Đỗ ra đến bên ngoài, làm tất cả mọi người, bao gồm Diệp Thái Linh như rơi vào động băng… Cơ thể lạnh lẽo, độ ấm của không khí như hạ xuống vài độ!

“Vào rồi sẽ biết.” Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào biệt thự nhà họ Đỗ, chậm rãi mở miệng nói.

“Lộc cộc lộc…”

Tiếng giày da va đập vào mặt đường liên tục vang lên, Diệp Thái Linh và vài cảnh sát nhanh chân đi về phía biệt thự nhà họ Đỗ.

Khi tới gần căn biệt thự, Diệp Thái Linh đột nhiên bước chậm lại, đôi mắt đẹp đẽ dừng ngay cánh cửa lớn đang khép hờ của biệt thự.

Ánh mắt Diệp Thái Linh dần dần dời xuống phía dưới, đột nhiên, một cảnh sát hít sâu một hơi, tập trung nhìn vào khe hở lộ ra của cánh cửa chính!

Chỉ thấy một bãi máu tươi đen nhánh… Giống như một con rắn vậy… Xuyên qua khe hở cửa chính của biệt thự, từ từ chảy xuôi ra phía ngoài… Một mùi máu tươi nồng nặc bốc lên từ khe cửa, còn mãnh liệt hơn mấy lần so với lối vào khu vườn của Diệp Thái Linh!

Trái tim Diệp Thái Linh đập loạn xạ! Theo như kinh nghiệm phán đoán của cô… Mùi máu tươi nồng nặc như này… Khiến cô không biết phải tàn sát bao nhiêu người mới có thể tạo ra mùi máu tươi làm người khác buồn nôn như thế!

Diệp Thái Linh cố kìm nén cơn buồn nôn, móc súng lục ra, tay kia cũng chậm rãi đẩy cửa chính ra…

Sau khi Diệp Thái Linh đẩy cửa chính ra, mùi máu tươi làm người khác buồn nôn tràn ngập trong biệt thự lập tức toả ra, ùn ùn lan đến mấy người Diệp Thái Linh, trong nháy mắt đã bao phủ bọn họ!

"Oẹ…” Những cảnh sát giỏi đó đã trải qua vô số vụ án giết người, nhưng khi ngửi cái mùi nồng nặc này, trong bụng như có một trận dời sông lấp biển.

Cái gì vậy!

Mở cửa chính của biệt thự ra, ánh nắng mặt trời vàng ươm xé toạc áp lực của làn mây đen nặng nề, chiếu thẳng vào bên trong biệt thự, mà sau khi Diệp Thái Linh và cảnh sát khác thấy cảnh tượng trong biệt thự… Vẻ mặt họ lập tức dại ra!

Bọn họ nhìn thấy gì?

Đôi mắt đẹp đẽ của Diệp Thái Linh trừng lớn, cơ thể mềm mại khẽ run lên… Đáy mắt xinh đẹp hiện lên một sự kinh ngạc và khiếp sợ!

Mà khi những cảnh sát khác nhìn thấy bên trong biệt thự… Da đầu cũng tê dại, thậm chí hai chân còn run run, sâu thẳm trong đôi mắt là sự khó tin và khó tưởng tượng nổi!

Cửa chính của biệt thự được mở ra, một cảnh tượng đẫm máu dồn dập đập vào mắt bọn họ!

Máu tanh tràn lan… Thi thể chất thành núi… Mùi máu cực kỳ tanh tưởi! Cảnh này còn làm người khác sợ hãi hơn vô số phim kinh dị khủng khiếp của Âu Mỹ nữa!

Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ làm cho nơi sâu thẳm trong tâm hồn cảm thấy hoảng sợ! Có một hành lang thật dài bên trong biệt thự… Bóng đèn bị nhuốm màu máu tươi nên ánh sáng chiếu ra cũng mang sắc đỏ… Khắp nơi đều là tay chân còn lại của phần thi thể bị cắt cụt… Từng thi thể lạnh như băng… Từng cặp mắt trừng lớn vì chết không nhắm mắt… Máu chảy thành sông! Đây mới đúng nghĩa là máu chảy thành sông!

Trên hành lang, máu tươi tụ thành vũng máu… Diệp Thái Linh cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự chật vật phức tạp… Nội tâm cô điên cuồng run rẩy… Đây mới chỉ là hành lang khi vừa đẩy cửa chính của biệt thự ra… Biệt thự này, tám chín phần mười đều là máu sao?

Nội tâm Diệp Thái Linh u ám, mà cảnh sát bên cạnh lấy ra hai cái bao bọc giày rồi đưa cho Diệp Thái Linh: "Đội trưởng Diệp, mặc cái này vào đi, chỗ này nhiều máu quá.”

Một cảnh sát khác bước một chân vào, máu tươi đặc sệt nổi lên từng đợt gợn sóng… Lập tức ngập tới bắp chân, nếu không phải cái bọc giày này bọc tới tận đầu gối… Thì đôi giày da đen nhánh mới tinh của Diệp Thái Linh chắc chắn sẽ bị bẩn hết.

Trong hành lang, yên tĩnh như chết, mùi máu tanh nồng nặc bao trọn lấy đám người Diệp Thái Linh, khoảng không không có bất cứ dao động nào, chỉ có Diệp Thái Linh và vài cảnh sát đi lại trên vũng máu.

Rất nhanh, ánh mắt Diệp Thái Linh dừng ở cửa nhà ăn… Diệp Thái Linh bị hấp dẫn bởi vô số thi thể chất đống ở cửa nhà ăn!

Ngay cửa nhà ăn, từng thi thể lạnh ngắt chống thành núi nhỏ… Diệp Thái Linh đảo mắt qua núi thi thể! Trái tim đập như điên, khó có thể giữ được bình tĩnh!

"Cửa nhà ăn bị chặn rồi, hoàn toàn không vào được.” Sau khi một cảnh sát tiến lên xem xét, rất nhanh lại quay về bên cạnh Diệp Thái Linh với sắc mặt khó coi.

Diệp Thái Linh hơi sửng sốt, cảnh sát kia giải thích: "Cửa nhà ăn… Bị toàn bộ thi thể chặn lại rồi.”

Người cảnh sát kia vừa nói ra lời này, lập tức làm các cảnh sát khác đứng bên cạnh Diệp Thái Linh hít ngược một ngụm khí lạnh… Cửa nhà ăn bị toàn bộ thi thể lấp kín… Phải bao nhiêu thi thể mới làm được như thế vậy!

“Làm sao bây giờ?” Cảnh sát khác ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thái Linh, chờ quyết định của cô.

Diệp Thái Linh suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên tiếng: "Đi tìm xem có cửa sau nào của nhà ăn không.”

"Vâng.” Vài cảnh sát nhanh chóng tản ra… Chưa tới một lát sau đã có một cảnh sát báo cáo thật to: "Đội trưởng Diệp, ở đây có cửa sau của nhà ăn này.”

Vẻ mặt Diệp Thái Linh nghiêm nghị, ngay sau đó, không do dự chút nào mà cùng các cảnh sát khác đi tới bên cạnh người cảnh sát vừa lớn tiếng báo cáo kia.

“Mở ra.” Khuôn mặt đẹp đẽ của Diệp Thái Linh càng nặng nề hơn.

Cửa sau của nhà ăn được mở ra, Diệp Thái Linh dẫn theo vài cảnh sát bước vào nhà ăn, vẻ mặt lập tức thay đổi rõ rệt!

Vài cảnh sát kia vừa mới nhìn lướt qua đã che miệng ngay lập tức rồi chạy ra khỏi nhà ăn, ở cửa nhà ăn, họ đỡ vào vách tường loang lổ vết máu mà không ngừng ói mửa.

Diệp Thái Linh cắn chặt răng, siết chặt nắm tay… Sau khi nhìn thấy hình ảnh nhà ăn nhuốm máu xong, cô cố hết sức bình tĩnh lại…

Bên trong nhà ăn quả thực đều phải biến thành một bãi thi thể chất đống! Khắp nơi đều là vô số các dấu vết do cuộc oanh tạc của vũ khí … Thậm chí các vũng máu trên mặt đất còn đọng lại, có dấu hiệu biến thành màu đen!

Nhà ăn này quả thực còn khủng khiếp hơn so với địa ngục… Một cảnh tượng của tận thế! Khắp nơi đều là cánh tay bị gãy… Chìm nổi trong biển máu… Chỉ mới nhìn qua cũng đủ cho các cảnh sát trải qua hàng loạt các vụ án giết người này… Sụp đổ tinh thần!

"Nơi đây nổ ra một cuộc chiến tàn khốc.” Qua một hồi lâu, Diệp Thái Linh lui ra khỏi nhà ăn, hít sâu một hơi rồi nói.

"Đội trưởng Diệp… Nhà họ Đỗ bị tàn… Rốt cuộc là người nào mới có thể làm được chuyện như này chứ?” Một cảnh sát hỏi với sắc mặt tái nhợt.

"Tôi không biết.” Diệp Thái Linh lắc đầu nói: "Trong nhà ăn bùng nổ một cuộc chiến quá kịch liệt… Gần như phá hủy hầu hết các dấu vết ở hiện trường… Không lưu lại được bao nhiêu manh mối có ích.”

"Gia tộc hoàng kim đứng đầu thành phố T… Lại diệt môn như thế… Sao con người có thể làm vậy được… E rằng chỉ có dã thú thôi.” Một cảnh sát nói với sắc mặt tái nhợt.

“Không biết.” Diệp Thái Linh lắc đầu, nói với những cảnh sát khác: "Tiếp tục tìm xem có manh mối nào khác hay không.”

Một lát sau, sau khi Diệp Thái Linh đã giữ vững được cảm xúc, hít sâu một hơi, mở cửa sau nhà ăn ra, lại đi vào nhà ăn một lần nữa, cẩn thận xem xét.

Đúng lúc này, một cảnh sát đột nhiên đẩy cửa sau của nhà ăn ra, vọt vào từ bên ngoài hành lang, đi về phía Diệp Thái Linh, biểu cảm khó kiềm chế được sự kích động: "Đội trưởng Diệp, có phát hiện quan trọng!”. Truyện Dị Giới

Vẻ mặt Diệp Thái Linh nghiêm nghị, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía người cảnh sát kia, vội vàng hỏi: "Phát hiện ra gì rồi?”

“Chúng tôi phát hiện có người còn sống.” Người cảnh sát kia nói: "Ở dưới tầng hầm, có rất nhiều người còn sống!”

Dưới tầng hầm, ánh đèn mờ nhạt, sau khi Diệp Thái Linh đi vào tầng hầm, mùi máu tươi nồng nặc làm người ta buồn nôn kia cuối cùng cũng phai đi rất nhiều, thay vào đó là mùi ẩm ướt mốc meo.

Diệp Thái Linh và vài cảnh sát theo sự dẫn đường của cảnh sát kia, loanh quanh lòng vòng, cuối cùng người cảnh sát đi đầu ngừng lại, chỉ vào năm đến sáu mươi đứa trẻ bị còng tay bằng xích sắt, ăn mặc rách rưới, cơ thể gù lưng, người cảnh sát nói với Diệp Thái Linh: "Đây là những gì phát hiện ở dưới tầng hầm.”

Diệp Thái Linh quét mắt qua năm đến sáu mươi người kia, hai tròng mắt thoáng hiện ra một sự ngạc nhiên, tùy cơ nói một cách không chút do dự nào: "Tôi lập tức xin Cục trưởng điều thêm người tới… Phong tỏa chỗ này, ở đây nhất định còn rất nhiều manh mối mà chúng ta chưa phát hiện ra.”

"Vâng!”

Diệp Thái Linh nhìn về phía năm đến sáu mươi nô lệ kia, đôi mắt thoáng qua một sự đồng cảm thương hại, nội tâm lại nghi ngờ khó hiểu thêm… Tên sát thủ kia tàn sát sạch sẽ nhà họ Đỗ… Vì sao không giải quyết đám nô lệ này? Chẳng lẽ không phát hiện ra thật sao? Diệp Thái Linh không tin… Toàn bộ manh mối hiện trường chỉ rõ những việc này được gây ra bởi một người… Nhưng vì sao tên hung thủ phải làm như vậy? Diệp Thái Linh cũng không tưởng tượng được, một sát thủ có năng lực dùng máu để diệt môn toàn bộ nhà học Đỗ… Người này còn là con người sao?



“Người đâu?” Đột nhiên, hình như Diệp Thái Linh lập tức nghĩ ra cái gì đó, bỗng nhiên quát lên.

Vài cảnh sát quay về bên cạnh Diệp Thái Linh, Diệp Thái Linh mở miệng nói: "Mấy người các cậu thủ ở đây, chờ bộ đội Cục trưởng đến để điều tra hiện trường…”

"Đội trưởng Diệp, cô muốn đi đâu?” Những cảnh sát đó hỏi.

“Đi điều tra nhà họ Trương, hẳn là nhà họ Trương không bị giết, ông chủ nhà họ Trương nhất định biết sát thủ là ai.” Diệp Thái Linh nói.

“Không được… Cục trưởng đã nói rồi, nhà họ Trương quyền lực như vậy, ngay cả Cục trưởng cũng không dám tùy tiện đắc tội… Đội trưởng Diệp một mình tới gặp nhà họ Trương, nguy hiểm lắm đó!” Vài cảnh sát kinh hãi, vội vàng ngăn cản.

Nhưng vẻ mặt Diệp Thái Linh kiên định, cô nói: "Chỉ có đến nhà họ Trương mới có khả năng biết được chân tướng… Nếu không toàn bộ thành phố T sẽ chìm vào biển lửa… Cũng chẳng ai biết được, tên sát thủ kia có thể ngược gió gây án lần nữa hay không!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.