Lê Phủ, Yên Kinh.
Lúc này, một chiếc xe hơi vội vàng dừng lại ở cửa Lê Phủ, cửa xe mở ra, một thuộc hạ vội vàng bước xuống xe đi vào trong Lê Phủ, đi một đường vào sân, lúc nhìn thấy một bóng người thì đột nhiên quỳ xuống.
“Cậu Lê, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần báo cáo.” Tên thuộc hạ kia vô cùng cung kính.
“Nói đi.” Cậu Lê bình tĩnh nói, không nghe ra được cảm xúc trong đó, giống như không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Vừa rồi đã nổ ra một trận chiến kịch liệt ở đại hội Đổ Thạch." Thuộc hạ nói: "Thuộc hạ vừa mới điều tra ra, Trần Xuân Độ và các trưởng lão nhà họ Ngọc cũng ở trong đại hội Đổ Thạch."
“Tôi biết rồi.” Giọng điệu của cậu Lê rất bình tĩnh, không có một chút dao động.
Tên thuộc hạ vừa mới lui ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: "Báo cáo…"
Một tên thuộc hạ khác vội vàng bước vào Lê Phủ, nói với cậu Lê: "Cậu Lê, cậu Ngọc Vinh Hiên nhà họ Ngọc vừa gọi điện tới nói... thái thượng trưởng lão nhà họ Ngọc đã mang người tới giết Trần Xuân Độ rồi, có thể sẽ có chút ồn ào, hy vọng ngài có thể giúp nhà họ Ngọc ép xuống chuyện này."
“Tôi biết rồi.” Cậu Lê gật đầu, sau đó dặn dò một câu: “Nếu lát nữa cảnh sát Yên Kinh đến thì anh biết phải làm như thế nào rồi đúng không?”
"Tôi biết, tôi sẽ truyền đạt lại lời của anh, bảo bọn họ bỏ qua chuyện này, nhà họ Lê sẽ xử lý thỏa đáng, bọn họ chắc chắn sẽ cho anh thể diện thôi."
Cậu Lê cười khẩy: "Cho tôi thể diện sao, bọn họ cũng không thể cứ cho chúng ta thể diện mãi được. Nếu không phải Ngọc Vinh Hiên muốn giết Trần Xuân Độ, mà tôi muốn biết rõ thực lực thật sự của tên lưu manh kia thì sao tôi có thể dung túng nhà họ Ngọc làm bậy trên địa bàn của tôi được. Nếu lần này vẫn không thể đo lường được sức mạnh của anh ta, vậy thì tấn công nhà họ Ngọc đi."
“Vâng.” Thuộc hạ đáp, đột nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó, sau đó nhìn cậu Lê, đột nhiên hỏi: “Cậu Lê, gia chủ bên kia...”
Sắc mặt của cậu Lê vẫn như thường: "Gia chủ thường ngày rất bận, không cần làm phiền ông ấy chuyện nhỏ này đâu."
Sau khi thuộc hạ lui ra ngoài, khóe miệng cậu Lê đột nhiên kéo lên một đường cong rất thâm thúy…
Đúng lúc này, trong đại hội Đổ Thạch vô cùng tĩnh mịch, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khắp nơi, Trần Xuân Độ cầm Long Nha trên tay thờ ơ nhìn thái thượng trưởng lão.
Cơ thể lạnh như băng của thái thượng trưởng lão không biết từ lúc nào đã nằm yên trong vũng máu, trên khuôn mặt ông ta còn hiện lên vẻ khó tin và hoảng sợ tột độ!
Trên cổ ông ta xuất hiện một vết cắt, rõ ràng là bị một thanh kiếm cực kỳ sắc bén cắt ngang qua.
Trần Xuân Độ yên lặng đứng trước mặt thái thượng trưởng lão, nhìn thái thượng trưởng lão một hồi, sau đó xoay người đi về phía cửa của đại hội Đổ Thạch.
Tại lối ra vào đại hội Đổ Thạch, những chiếc xe ô tô màu đen nối đuôi nhau đậu bên đường. Người nhà họ Ngọc đứng dưới tàng cây, có người thì đang hút thuốc, nói chuyện phiếm.
Khi Trần Xuân Độ bước ra khỏi cửa đại hội Đổ Thạch thì ánh mắt của người nhà họ Ngọc lập tức chuyển đến trên người Trần Xuân Độ!
Vẻ mặt người nhà họ Ngọc lập tức cứng đờ, bọn họ nhất thời sửng sốt, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ mặt giống như gặp phải ma!
Chuyện này sao có thể! Bọn họ đang đợi các vị trưởng lão giết chết Trần Xuân Độ đi ra... Kết quả, bọn họ không thấy các trưởng lão xuất hiện mà lại thấy Trần Xuân Độ ra ngoài!
Ánh mắt của đám người nhà họ Ngọc rơi vào trên người Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ của lúc này lôi thôi lếch thếch hơn trước, anh đang ngậm điếu thuốc trong miệng, cả người nồng nặc mùi khói thuốc, giống một kẻ cà lơ phất phơ.
Đám người nhà họ Ngọc nhìn nhau, Trần Xuân Độ quét mắt một vòng rồi đột nhiên đi về phía xe của một trong đám người nhà họ Ngọc.
Người nhà họ Ngọc sửng sờ, sau đó nhanh chóng chạy tới chặn trước mặt Trần Xuân Độ.
“Tránh ra.” Trần Xuân Độ nhìn đám người nhà họ Ngọc, hờ hững nói.
“Các vị trưởng lão của chúng tôi đang ở đâu?” Một người trong đám người nhà họ Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giọng điệu rất không tốt.
“Các người bị mù sao, không biết tự mình vào xem sao?” Trần Xuân Độ nhìn cái người vừa nói rồi hời hợt nói một câu.
“Tôi đang hỏi anh các vị trưởng lão của chúng tôi đang ở đâu.” Một trong những thành viên nhà họ Ngọc bước ra, lạnh lùng lên tiếng.
Người kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Anh ta căn bản không coi Trần Xuân Độ ra gì, anh ta chỉ quan tâm tại sao những vị trưởng lão đó lại không đi ra mà lại là Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nhìn người kia, anh nheo mắt lại nói: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
“Mày là cái thá gì mà xỉ nhục cậu Ngọc của bọn tao, mày có muốn sống sót rời khỏi đây không!” Một người khác của nhà họ Ngọc cười khẩy nói.
Trần Xuân Độ quét mắt nhìn những tên thuộc hạ này, cũng lười tranh luận với họ, anh lười biếng nói: "Cút."
"Mày muốn chết sao!"
Những tên thuộc hạ kia đột nhiên tức giận, bọn họ hừ lạnh một tiếng, tiến đến bao vây Trần Xuân Độ!
Khi cánh tay Trần Xuân Độ sắp chạm tới chiếc xe thì một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua!
Một tên thuộc hạ lấy con dao găm ra, cười khẩy một tiếng, sau đó chém vào cổ tay Trần Xuân Độ!
Ngay khi con dao găm của tên thuộc hạ kia định chém vào cổ tay Trần Xuân Độ thì đột nhiên trong mắt Trần Xuân Độ thoáng qua tia ác liệt, trong nháy mắt Trần Xuân Độ đã đá một phát!
"Bụp!"
Trần Xuân Độ đá một phát vào ngực tên kia, trong nháy mắt, tên kia bay ra ngoài giống như một viên đạn rồi ngã xuống đất cách đó hơn 30 mét, cơ thể run rẩy kịch liệt, vẻ mặt vô cùng đau đớn!
Những người còn lại của nhà họ Ngọc đều sững sờ, con ngươi co rút kịch liệt, giống như nhìn thấy ma! Đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không thể tin được!
Từ đầu đến cuối, Trần Xuân Độ chỉ đá một cước thôi mà người kia của nhà họ Ngọc đã sống dở chết dở rồi!
Tên này có còn là con người hay không vậy?
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn những người còn lại của nhà họ Ngọc, anh nói: "Các người còn không cút sao, lẽ nào muốn tôi giúp?"
Đám người nhà họ Ngọc tay chân run bần bật, lúc nghe thấy câu nói kia của Trần Xuân Độ thì nhanh chóng xoay người chạy tới chỗ người nhà họ Ngọc đang nằm trên đất.
Không chỉ như vậy, khi bọn họ vừa đỡ người kia lên thì giọng nói như ma quỷ đến từ địa ngục truyền đến sau lưng bọn họ: "Nhớ nói cho gia chủ nhà họ Ngọc biết, đây chỉ là cảnh cáo thôi, nếu ông ta không khai ra là ai đang đứng sau ông ta thì... tôi sẽ khiến ông ta và cả nhà họ Ngọc phải trả giá!"
Nói xong, Trần Xuân Độ dùng tay đập vỡ kính cửa sổ xe rồi mở cửa ngồi vào xe, không bao lâu liền lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi Trần Xuân Độ biến mất thì đám người nhà họ Ngọc mới lấy hết can đảm bước vào đại hội Đổ Thạch.
Sau khi thái thượng trưởng lão mang mười ba vị trưởng lão nhà họ Ngọc vào náo loạn một trận thì khu đánh bạc cấp thấp của đại hội Đổ Thạch đã trống không, bàn ghế nghiêng ngả, tan hoang, giống như đã bị dã thú tàn phá.
Đám người nhà họ Ngọc run rẩy đi dọc theo các vết nứt trên mặt đất, tim đập dữ dội!
Đột nhiên đám người nhà họ Ngọc bước chậm lại, lúc nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa kia thì trái tim run rẩy kịch liệt, suýt nữa ngừng đập!
Họ đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đẫm máu... các vị trưởng lão bọn họ vô cùng kính trọng đã chết!
"Trưởng lão..." Một người trong đám người nhà họ Ngọc bước tới nhìn thi thể của các vị trưởng lão, sắc mặt tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy!
Bọn họ không ngờ những vị trưởng lão có võ công cao cường nhất nhà họ Ngọc lại chết thảm như vậy, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng không ngoại lệ!
“Kẻ giết người… là ai!” Một người trong đám người nhà họ Ngọc rùng mình, cảm thấy sởn tóc gáy.
“Chính là anh ta, ngoài anh ta ra thì còn có thể là ai!” Một thành viên khác của nhà họ Ngọc lên tiếng.
Tên kia vừa nói xong thì những người còn lại của nhà họ Ngọc đột nhiên nổi da gà! Bọn họ nghĩ đến cảnh vừa nãy Trần Xuân Độ đứng gần bọn họ như vậy thì cảm thấy da đầu tê dại!
Nhất là những người trước đây từng nói năng lỗ mãng với Trần Xuân Độ… lúc này sắc mặt tái mét, khó coi vô cùng!
Hai chân không tự chủ được run lên, toàn thân giống như rơi vào động băng!
“Anh ta, sao có thể mạnh như vậy!” Một tên trong đám người nhà họ Ngọc run rẩy, anh ta không thể chấp nhận nổi, tên lưu manh này sao lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, sau khi giết chết mười bốn vị trưởng lão mà anh vẫn có thể rời đi như không có chuyện gì... Căn bản không nhìn ra được một chút dao động trên khuôn mặt anh, anh bình tĩnh đến đáng sợ!
…………
Trước cửa khách sạn, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại ở cửa khách sạn, cửa xe mở ra, một bóng người từ trong xe bước ra bình tĩnh đi vào khách sạn.
Trần Xuân Độ mặc áo khoác che đi tấm lưng đầy máu, hai tay đút vào túi quần, nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra có gì khác thường, chỉ thấy Trần Xuân Độ đang đút hai tay vào túi quần, bộ dạng cà lơ phất phơ khiến người ta cảm thấy rất ngốc nghếch.
Sau khi trở về phòng khách sạn, Trần Xuân Độ cởi bỏ áo khoác ngoài, trần như nhộng đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, trước tấm gương khổng lồ hiện lên thân hình vạm vỡ của Trần Xuân Độ và vô số vết sẹo to nhỏ.
Trần Xuân Độ nhìn mình trong gương một lúc, sau đó đột nhiên xoay người lại, trên lưng lộ ra vô số vết sẹo dài trông vô cùng đáng sợ!
Vô số các vết sẹo lớn gần như chiếm hết toàn bộ lưng của Trần Xuân Độ, từ trên vai xuống dưới... Vết thương cực kỳ sâu, máu không ngừng chảy ra, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy xương!