Nghe những lời Bùi Nguyên Minh nói, một đám nam nữ mặc quần áo đắt tiền đều có biểu hiện khó tin.
Bọn họ không dám tin một người phụ nữ ưu tú như Trịnh Khánh Vân lại có mối quan hệ với một người đàn ông phế vật như Bùi Nguyên Minh.
Như để chứng minh tính xác thực cho những gì mình nói, Bùi Nguyễn Minh cười nói: “Tôi biết cậu Huỳnh Mã Khắc sẽ không tin những lời tôi nói, nếu đã như vậy, tôi sẽ đi sâu hơn để chứng minh”
Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trịnh Khánh Vân, sau đó lại hôn tiếp một lần nữa.
Tuy nhiên, anh không thực sự hôn môi của Trịnh Khánh Vân mà là dùng phương pháp lấy góc trong quay phim.
Người bên ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ cả hai đang tiếp xúc thân mật, nhưng thực chất hai người chỉ là mặt chạm mặt một chút mà thôi.
Nhưng dù là như vậy thì cảnh tượng này vẫn có thể gọi là kinh thiên động địa. Trịnh Khánh Vân cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.
Nếu như để cho mẹ và chị gái biết được cảnh tượng này, sợ rằng dù cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Cô ta hiểu quá rõ tính cách của Thanh Linh.
Thanh Linh sẽ không bao giờ cho phép, đứa con gái nhỏ của bà ta có mối quan hệ với một người mà bà ta luôn xem là khốn nạn như Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa mối quan hệ này còn hơi vững. Tên khốn kiếp, anh ngông cuồng quá rồi đấy”
Lúc này, một thanh niên Thiên Trúc cắt tóc đầu định, dáng vẻ như lưu manh tiến lên một bước, khi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Đám người Đại Hạ các anh ở Thiên Trúc của chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ là đẳng cấp thứ tư.”
“Người thuộc đẳng cấp thứ tự như anh lại dám cướp một người phụ nữ với anh Huỳnh Mã Khắc thuộc đẳng cấp thứ ba sao?”
Đầu óc của anh có bị hỏng hay không hả?”
“Hơn nữa, một người phụ nữ xinh đẹp như cô Trịnh chỉ xứng với một người đàn ông có đẳng cấp cao”
Anh có tư cách gì? Anh xứng sao? Anh có thể nuôi nổi sao? Anh có thể giữ được sao?” Những người đàn ông và phụ nữ có mặt ở đó đều gật đầu theo. Điều kiện quốc gia của Thiên Trúc khác với điều kiện của Đại Hạ. Phụ nữ Đại Hạ đã có thể tự lập từ lâu.
Những phụ nữ ở Thiên Trúc, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, từ trước đến nay luôn là món đồ lệ thuộc, là đồ chơi của những người quyền quý, có đẳng cấp cao.
Người thuộc cấp thấp không đủ tư cách đạt được, cho dù có đạt được tạm thời thì cũng sẽ vì những người phụ nữ này mà mất mạng.
Vì vậy, người thanh niên đến từ Thiên Trúc này mới nói những lời như vậy.
Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười từ chối cho ý kiến: “Bên phía Đại Hạ của chúng tôi không chú trọng nhiều như Thiên Trúc của các anh”
“Chúng tôi luôn chú trọng đến quyền tự do yêu đương và tự do kết hôn”. “Có thể xứng với Trịnh Khánh Vân hay không?” “Có thể nuôi nổi Trịnh Khánh Vân hay không? “Có thể giữ được Trịnh Khánh Vân hay không? “Tất cả đều là việc riêng của tôi, có liên quan gì đến anh không?”
Lý Hải Ngưng cười lạnh một tiếng, nói: “Ai nói không liên quan gì đến chúng tôi?”
“Trịnh Khánh Vân là người bạn tốt mà tôi mới quen, là chị em tốt của tôi.” “Làm sao tôi có thể đứng nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa của người anh rể trước là anh?”
“Là do da mặt anh quá dày nên mới muốn để cô ấy chịu đựng gian khổ cùng với anh. Nhưng đã bao giờ anh hỏi ý kiến của cô ấy chưa?”
“Cô ấy có bằng lòng không?”. “Hơn nữa, cho dù là cô ấy nguyện ý”
“Cũng là do cô ấy không hiểu chuyện, thân là đàn ông, chẳng lẽ anh cũng không hiểu chuyện hay sao?”.
Lý Hải Ngưng khịt mũi coi thường Bùi Nguyên Minh.
Chỉ là một tên ở rể tầm thường, đừng nói đến cuộc sống giàu có của Trịnh Khánh Vân. Với tình hình hiện tại của Bùi Nguyên Minh, việc có thể cho Trịnh Khánh Vân sống trong một căn nhà thương mại lớn một chút, mỗi bữa đều được ăn ngon một chút, đi du lịch mỗi năm một lần cũng là cả một vấn đề.
Đằng này, tên khốn này lại còn không biết xấu hổ nói đến tự do yêu đương?
Còn không biết xấu hổ mà nhắc đến tự do kết hôn? Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh yếu ớt nói: “Tôi không cần người nuôi”. Ngụ ý chính là cô ta không ngại chuyện này, cô ta còn có thể nuôi Bùi Nguyên Minh.
Những câu nói này lọt vào tai những người không hiểu tính cách của Trịnh Khánh Vân, lại lập tức bùng lên một tràng châm chọc.