Trịnh Tuyết Dương chịu đựng đau buốt trên mặt, cắn răng nói: Tôi sẽ không quỳ xuống
Bốp
Lý Hải Ngưng lại một lần nữa tát vào bên mặt còn lại của Trịnh Tuyết Dương.
Đồng thời tay phải của tay lập tức túm chặt lấy tóc của Trịnh Tuyết Dương, đập trán cô xuống bàn.
Trán Trịnh Tuyết Dương tê rần, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa liền ngất đi.
Tuy Trịnh Tuyết Dương là người đứng đầu nhánh thứ chín của nhà họ Chân ở Thủ Dô, nhưng cũng chưa từng động tay động chân với người khác lần nào.
Khi gặp phong cách hành xử của những người này ở Vũ Thành, trực tiếp khiến cô chịu nhiều đau đớn.
Bốp bốp
Hai cô gái đứng phía sau Trịnh Tuyết Dương trực tiếp đạp vào chân cô khiến cô khuyu gối quỳ xuống.
Thêm vào đó, lúc này mặt cô sưng đỏ, trên trán đều là máu, nhìn dáng vẻ của Trịnh Tuyết Dương lúc này trông vô cùng chật vật.
Lý Hải Ngưng khoanh tay trước ngực, nhìn xuống Trịnh Tuyết Dương ở bên dưới, sau đó bước lên phía trước, cười tủm tỉm nói: A, không phải tính tình rất cứng rắn sao?
Sao bây giờ đã phải quỳ xuống rồi? Nghe vậy, một số cô gái xinh đẹp đều hả hê nhìn Trịnh
Tuyết Dương.
Bọn họ vốn dĩ ghen tỵ với dáng vẻ xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương, hiện tại nhìn thấy cô bị Lý Hải Ngưng trừng trị, trong lòng một đám người không khỏi cảm thấy sung sướng.
Trịnh Tuyết Dương khẽ nghiến răng nói: Các người sẽ bị quả báo
Ồ, vẫn còn cứng miệng Lý Hải Ngưng kỳ quái nói.
Nào, và miệng cô ta cho tôi để xem cái miệng thối này của cô ta có còn dám nói ra những lời vô nghĩa nữa hay không.
Sau khi Lý Hải Ngưng lên tiếng, một đám phụ nữ ở đằng sau cô ta đều tiến lên phía trước thay phiên nhau cho Trịnh Tuyết Dương một cái bạt tai.
Bọn họ càng đánh càng cảm thấy hưng phấn, dù sao có thể hủy hoại một người phụ nữ xinh đẹp còn mạnh mẽ như vậy quả thực rất dễ chịu.
Trịnh Tuyết Dương không thể giãy dụa, chỉ có thể chấp nhận để từng người một tát vào mặt mình.
Mặc dù đau đến không thể chịu nổi, nhưng Trịnh Tuyết Dương vẫn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng không để bản thân kêu thành tiếng.
Phanh”.
Không bao lâu, trước mặt Trịnh Tuyết Dương trở nên tối đen, trực tiếp ngất xỉu ngã xuống đất.
Khi Bùi Nguyên Minh nhận được tin tức, đã là tám giờ tối.
Trên hành lang, cả Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân đang lo lắng chờ đợi, trong khi cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt.
Anh rể
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Trịnh Khánh Vân lo lắng đi tới, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nói: Khánh Vân, chị gái của em bị sao vậy?
Thằng khốn, cậu còn lên tiếng hỏi được sao?
Không đợi Trịnh Khánh Vân kịp lên tiếng, Thanh Linh liền nói vẻ mặt trông vô cùng tức giận.
Nếu không phải cậu đắc tội với người không nên đắc tội, Tuyết Dương nhà chúng tôi sao có thể gặp chuyện không may như vậy được?
Lúc này, Thanh Linh chỉ hận không thể trực tiếp cho Bùi Nguyễn Minh một cái tát.
Trịnh Khánh Vân vội vàng ngăn mẹ mình lại nói: Mẹ chuyện không liên quan đến anh rể, tất cả đều là do con.
Con còn lên tiếng bênh vực thằng khốn này?. Những nhân viên đó không phải đã nói rồi sao?.
Người mà đám người kia muốn tìm chính là Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì đám người kia không tìm thấy Bùi Nguyên Minh, cho nên mới trút giận lên Tuyết Dương
Đồ khốn kiếp, sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh vẫn còn không chịu an phận khắp nơi gây chuyện thị phi, cậu không hại chết con gái của tôi thì nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý định đúng không? Thanh Linh lúc này hung hăng nói.
Họ Bùi kia cậu nhớ cho kỹ, nếu như con gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu
Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi nói: Không cần phải lo lắng, Tuyết Dương nhất định sẽ không có chuyện gì
Tôi đã mời Lỗ Đạo Thiên, được mệnh danh là kẻ thù của
thần chết, đến để chữa trị cho Tuyết Dương
Cô ấy nhất định sẽ ổn thôi.
Bản thân Bùi Nguyên Minh không biết y thuật, nhưng Lỗ Đạo Thiên tình cờ đang ở Vũ Thành, vì vậy anh lập tức nhờ Vạn Phước Nhân mời người tới.