Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3270: Chương 3270:




Giờ phút này Lý Hải Vân lạnh mặt đi đến, cô ta lạnh lùng nói: “Ở đây là bệnh viện chứ không phải là cái chợ”

“Một người tùy tiện ở đầu xông ra tự xưng mình là bác sĩ, còn dám tùy tiện cứu chữa cho bệnh nhân ở bệnh viện của chúng tôi”.

“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm hả?”

“Hơn nữa, chẳng lẽ cô không biết những bệnh nhân này đều là nguồn tiền của chúng tôi sao?”

“Trước hết không đưa họ đi rút máu chụp ảnh kiểm tra mà phải thu hai trăm mấy ba trăm triệu tiền phí kiểm tra trước rồi mới bắt đầu chữa trị

“Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sau này làm sao bệnh viện chúng tôi còn thu phí bừa được nữa?”

“Nể mặt là người cùng ngành và chi phí ba trăm triệu sử dụng phòng cấp cứu của các người, tôi sẽ cho các người mổ chỗ này”.

“Nhưng vậy mà lại đập vỡ bảng hiệu của chúng tôi sao?”

“Các người có biết về các người làm loạn mà bệnh viện của chúng tôi tổn thất bao nhiêu tiền hay không?”

Lý Hải Vân khí thế hùng hổ mà mở miệng.

Vẻ mặt của mấy nữ y tá xinh đẹp và bảo vệ người cao ngựa lớn cũng hung dữ.

Tất nhiên theo cách nghĩ của bọn họ thì đám Lỗ Đạo Thiên trực tiếp bắt đầu cứu người là đã phá hỏng quy tắc.

Đây chính là lý do mà bệnh viện của bọn họ muốn đuổi

me.

đám người Lỗ Đạo Thiên đi.

Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân khó coi nói: “Tình huống của chị tôi nghiêm trọng, các người không cứu người thì thôi đi, người của anh Lỗ Đạo Thiên cứu người mà các người lại chỉ trích họ không làm kiểm tra, không thu phí bừa bãi trước?”

“Các người làm như vậy mà cũng được xem là thiên thần áo trắng sao? Các người còn có y đức hay không vậy?”

“Cô nói nhảm cái gì đó” Lý Hải Vân chanh chua mở miệng mắng.

“Tôi nói cho cô biết, quy tắc của bệnh viện chúng tôi, có tiền chính là cha, có sữa chính là mẹ”

“Các người đến bệnh viện của chúng tôi, không có chúng tôi lột một lớp da mà mơ tưởng ra ngoài được hay sao?”

“Tôi nói cho cô biết thêm”.

“Bây giờ, một là bổ sung ba trăm triệu tiền kiểm tra trước, còn không thì mau cút đi.”

“Không cho chúng tôi kiếm tiền mà còn muốn mạng sống ở bệnh viện của chúng tôi sao?”

“Nghĩ hay nhỉ”.

Trịnh Khánh Vân tức giận nói: “Sao các người có thể nói những lời như thế này chứ?”

“Tôi muốn khiếu nại các người” Khiếu nại?

Nghe thấy như vậy thì mấy y tá và bảo vệ đều không nhịn được mà bật cười, vẻ mặt của mỗi một người trong đó đều là vẻ khinh thường.

Từ trên xuống dưới trong bệnh viện của bọn họ, từ viện trưởng cho đến bảo vệ đều đã sớm luồn cúi dưới đồng tiền lâu rồi.

Khiếu nại có tác dụng gì không? Khiếu nại mà có tác dụng thì làm sao kiếm tiền nữa?

Lý Hải Vân châm chọc khiêu khích nói: “Đi đi. Cứ đi khiếu nại đi.”

“Các người muốn đi khiếu nại ở chỗ nào thì cứ tự nhiên”

“Nếu như các người khiếu nại có tác dụng thì tôi quỳ lạy gọi các người là ông nội cũng được

“Tưởng rằng chỗ này của chúng ta là nơi nói lý lẽ sao?” “Nói đùa cái gì vậy chứ?

“Cô.” Trịnh Khánh Vân và Thanh Linh đều tức đến run rẩy.

Đặc biệt là Thanh Linh, bản thân bà ta là người không nói lý lẽ cả một đời, đây là lần đầu tiên gặp được người còn quá đáng, còn không thèm nói lý lẽ hơn cả bà ta.

“Bốp.”

Bùi Nguyên Minh không có thuận theo Lý Hải Vân mà vẻ mặt lạnh lùng bước lên phía trước vung bàn tay qua đó.

Lý Hải Vân hét thảm một tiếng, cả người bay ngang ra ngoài, lúc rơi xuống đất áo khoác trắng tinh khiết trực tiếp bị bẩn, hơn nữa gương mặt cũng sưng đỏ lên.

Lý Hải Vân có chút sững sờ, sau đó vẻ mặt khó mà tin được.

Dù thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng chưa từng nghĩ rằng có người dám ra tay đánh cô ta ngay tại bệnh viện của bọn họ.

Sau đó cô ta hét ầm lên: “Đánh người rồi” “Có người đánh bác sĩ rồi” “Làm loạn bệnh viện”

“Bảo vệ, mau gọi thêm người tới.”

Giờ phút này vẻ mặt của mấy y tá nhỏ cũng căm phẫn nhìn Bùi Nguyên Minh, lớn tiếng nói: “Anh nhất định phải chết”

“Anh gây ra họa lớn rồi”.

“Hôm nay anh có thể đứng thẳng đi vào nhưng chỉ có thể nằm ngang đi ra”

Tất nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám giương oai ở bệnh viện Thiên Ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.