Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Nói không sao?”
Bạch Nhất Đồng cười lạnh một tiếng, vênh váo đắc ý nói: “Đương nhiên các người có thể nói không?
“Chỉ là nếu như các người dám không nể mặt tôi, nếu như dám không nghe lời tôi”.
“Vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo với các người”.
“Nhưng các người cứ yên tâm, tôi là một người văn minh, sẽ không đánh người một cách tùy tiện”.
“Nhiều nhất là tôi sẽ đích thân đưa các người đến bệnh viện tâm thần, để cho các người ở trong đó sống hết cuộc đời này.”
Rõ ràng, đây chính là phong cách làm việc của Bạch Nhất Đồng.
Những người dám làm trái ý của cô ta, cô ta sẽ trực tiếp đưa người đó vào bệnh viện tâm thần.
Nơi đó còn thảm hơn nhà tù rất nhiều.
Những người đã bước vào đó, cả đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện được đi ra.
Nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, khóe miệng của đám người Lý Hải Vân đều nhếch lên cười mỉa mai, tất cả đều hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Dường như tất cả bọn họ đều đang chế giễu Bùi Nguyên Minh không biết chừng mực, không biết sống chết.
Bây giờ chân đã đá phải tẩm sắt, cuối cùng cũng biết rằng bệnh viện Thiên Ái không phải là nơi để những người thấp kém có thể diễu võ giương oai rồi phải không?
Khi Trịnh Khánh Vân nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, lúc này cô ta tức giận đến mức không thể nhịn được nữa, nói: “Bệnh viện Thiên Ái của các người đúng là coi trời bằng vung”
“Bốp.”
Bạch Nhất Đồng bước tới một bước, giơ bàn tay lên lập tức tát vào mặt Trịnh Khánh Vân một cái.
“Ở bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi, Bạch Nhất Đồng tôi chính là pháp luật, mà Bạch Nhất Đồng tôi cũng chính là trời”
“Cô dám cắn tôi sao?”
Trong khi nói, Bạch Nhất Đồng còn quay mặt sang một bên, trên mặt lộ vẻ phách lối.
Trịnh Khánh Vân do mất cảnh giác không kịp chuẩn bị đang loạng choạng, suýt chút nữa là ngã sấp xuống đất, trông vô cùng chật vật.
Còn Thanh Linh, người vẫn luôn nhảy dựng lên, lúc này lại sợ hãi đến mức không dám làm gì hết.
Sau khi bà ta nghe những lời Bạch Nhất Đồng vừa nói, sợi rằng mình thực sự sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
"Bich."
Ở bên cạnh, ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lẽo, sau đó trực tiếp đá một cước vào bụng của Bạch Nhất Đồng.
Bạch Nhất Đồng hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình trực tiếp bay thẳng ra ngoài, hung hăng nện vào cột đá cẩm thạch của bệnh viện.
"A."
“Phản rồi phản rồi”
“Lật trời rồi”
Một cước này của Bùi Nguyên Minh khiến Bạch Nhất Đồng choáng váng, đồng thời cũng khiến cho mấy y tá nữ xinh đẹp không nhịn được hét lên.
Khuôn mặt của mấy chục nhân viên bảo vệ tối sầm lại, khuôn mặt ai nấy cũng trông khó coi đến cực điểm, rõ ràng là không thể chấp nhận được cảnh tượng đã diễn ra trước mắt bọn họ.
Bạch Nhất Đồng chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, luôn coi trời bằng vung, kiêu ngạo tự đại.
Điều quan trọng nhất chính là cô ta là người có hậu thuẫn, có chỗ dựa ở Vũ Thành.
Trong bệnh viện, các bác sĩ và y tá chỉ có thể cố gắng làm hài lòng cô ta một cách vô điều kiện.
Bên ngoài bệnh viện, cho dù là những cậu chủ quần áo lụa là khi nhìn thấy cô ta cũng phải vô cùng khách khí chào mấy tiếng viện trưởng Đồng.
Một người mạnh như vậy, một sự tồn tại đáng sợ như vậy, có xuất thân trâu bò như vậy. Thế mà bây giờ lại bị một người đàn ông vô danh tiểu tốt đá bay?
Cảnh tượng này khiến cho người ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Phải biết rằng, không nói tới năng lượng thông thiên của Bạch Nhất Đồng, chỉ cần mấy chục bảo vệ đang có mặt ở đây, muốn giết chết đám người Bùi Nguyên Minh cũng giống như đang chơi trò chơi mà thôi.
Nhưng mà cảnh tượng này vẫn xuất hiện.
Một nữ y tá xinh đẹp không kìm được tự tát cho mình một cái, một tiếng “bốc” vang lên, âm thanh vang lên xác nhận không phải cô ta đang nằm mơ.