"Cậu Minh!"
Tuy nhiên, cảnh tượng khiến Huỳnh Mã Khắc và những người khác hơi nhíu mày đã xảy ra.
Sau khi Bùi Nguyên Minh tiến vào, Hàn Sang kính cần bước tới chỗ Bùi Nguyên Minh, chắp tay chào hỏi.
Cảnh tượng này khiến tim Huỳnh Mã Khắc đập thình thịch.
Anh luôn miệng nói rằng Hàn Sang là một kẻ ăn hại, nhưng anh cũng biết rất rõ rằng Hàn Sang dù sao cũng là một trong những ông chủ lớn ở Vũ Thành.
Một trong những thủ lĩnh của Lục Đại Bang!
Cho dù ở vị trí đáy, nhưng anh ta khúm na khúm núm với Bùi Nguyên Minh như thế, chứng tỏ Bùi Nguyên Minh trước mặt người ta không hề đơn giản, vượt trội hơn người.
Chỉ là Huỳnh Mã Khắc không nghĩ ra được, một tên ở rể, một tên phải dựa vào việc báo quan để giải quyết vấn đề, rốt cuộc hơn người chỗ nào.
Tuy nhiên, Huỳnh Mã Khắc cũng không quan tâm lắm.
Suy cho cùng, theo hắn ta thấy, số phận của Bùi Nguyên Minh đã được định đoạt vào lúc khách sạn Vũ Thành bị hủy bỏ.
Cậu chủ Phạm Mục Cương nhất định sẽ giết chết tên này.
Lúc này Hàn Sang mới đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cung kính nói: "Cậu Minh, chút chuyện nhỏ này để tôi lo liệu là được rồi."
"Ngài việc gì phải cất công đến đây như vậy"
"Cậu chủ Huỳnh đến vợ tôi còn dám đụng, hơn nữa còn khiến cô ấy ở trong bệnh viện nửa tháng rồi đấy"
"Loại đại ân đại đức này, tôi chắc chắn phải đích thân đi một chuyển rồi."
Bùi Nguyên Minh VỖ VỖ vai Hàn Sang, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Huỳnh Mã Khắc nói: "Cậu chủ Huỳnh, không ngờ lại có thể gặp lại!"
"Hôm đó uống nhiều rượu quá bị hư não luôn rồi sao?"
"Không chơi lại tôi nên đến thủ đoạn hèn hạ cũng đem ra dùng
sao"
"Không dám gây phiền phức với tôi, mà lại dám ra tay với người phụ nữ của tôi sao?"
"Anh muốn tìm cái chết đúng không?"
"Hay là tối đó anh chơi vui quá nên quên hết tất cả mọi chuyện
rồi?"
Nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Xa Huyền Đức đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng ran, cả người như muốn chảy ra máu.
Anh tức giận nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn, chuyện nào nên nói thì nói chứ đừng nói chuyện mà người khác không thích vậy chứ!"
"Có tin tôi giết anh đầu tiên luôn không?"
“Tin chết liền” Bùi Nguyên Minh cười nói.
Xa Huyền Đức run lên vì tức giận, lúc này mới bước lên.
"Cậu Đức, nguôi giận đi, đừng làm hại cơ thể"
Huỳnh Mã Khắc lo lắng nhìn Xa Huyền Đức một cái, sau đó đảo mắt, giễu cợt nhìn Bùi Nguyên Minh: "Ô, mấy ngày không gặp rồi nhỉ."
"Tên ở rể nay trở thành cậu chủ Minh rồi sao?"
"Có chút thú vị đấy chứ!"
"Thảo nào ngay cả Phạm Tiểu Trương cũng dám gài bẫy, đến quân sự Xa cũng dám chơi đùa!"
"Chỉ có điều, đụng vào thương hội Thiên Trúc bọn20 đây, đụng vào cậu chủ Phạm, thì mày chắc chắn phải trả giá đấy!"
"Mày chạy không thoát đâu, Trịnh Khánh Vân, cha mẹ và cả tổ tiên mười tám đời nhà mày cũng đừng hòng thoát được!"
"Từ cái lúc Bùi Nguyên Minh mày dám đắc tội với tao thì kết cục của mày đã được định trước rồi!".
Nghĩ đến cái đêm ân ân ái ái với Xa Huyền Đức, rồi hôn mình nằm cạnh toilet, lúc này Huỳnh Mã Khắc chỉ muốn xé xác gã khốn nạn trước mặt mình ra thành từng mảnh.
Bởi vì cái tên này thực sự quá nham hiểm và thâm độc.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Vậy sao? Lúc này, mà anh vẫn đây uy hiếp tôi ư?”
“Không nghĩ cách làm sao để giải thích với tôi, mà lại ở đó diễu võ dương oai với tôi hay sao?"
"Anh sợ một hồi nữa tôi không dám giết anh hả?"
"Giết tôi?"