“Đốp.."
Lúc này, Bùi Nguyên Minh lại cầm một chai rượu khác một cách lạnh lùng, không khách khí lại đập vào đầu Huỳnh Mã Khắc.
“Vừa nói bảo mày giải thích, mày không giải, giờ tao tự hỏi vậy!”
"Cái chai này là lời giải thích cho vợ tôi!"
"Đốp!"
"Chai này, coi như tính sổ thay em vợ tao!"
"Đốp!"
"Chai này là cho mẹ vợ tao."
Mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, lần lượt đập vỡ ba chai bia, máu trên trán Huỳnh Mã Khắc chảy ròng ròng dính rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, hắn không nhịn được liền hét lên.
Những mỹ nữ chưa từng nhìn thấy máu kia chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, từng người đều nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt cực kì khó coi.
"Đụng đến mày thì sao nào?"
Bùi Nguyên Minh vươn tay phải VỖ VỖ vai Huỳnh Mã Khắc: "Trước mặt tao Xa Tinh Độ y như một con chó, Phạm Tiểu Trương còn phải trực tiếp quỳ xuống trước mặt tao.."
"Huỳnh Mã Khắc mày thì là cái thá gì chứ?"
"Một con tôm càng xanh trên mặt đất mà đòi tự coi mình là rồng sao?”
Huỳnh Mã Khắc nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Nguyên Minh, mày sỉ nhục người củaThiên Trúc cao quý bọn đây, còn dám đụng đến tao, mày có nghĩ đến hậu quả chưa?"
Rõ ràng, trong mắt Huỳnh Mã Khắc, những người Thiên Trúc cao quý không thể bị sỉ nhục.
"Bet
Bùi Nguyên Minh liền tát Huỳnh Mã Khắc một cái bạt tai.
"Người Thiên Trúc cao quý?"
"Hậu quả?"
"Xa Tinh Độ còn không làm ra vẻ trước mặt tao thì mày có tư cách gì?"
"Bet!"
"Có việc gì, có thể nhằm vào tao, nhưng mày đến quy tắc giang hồ còn không hiểu, lại có thể dám ra tay với người bên cạnh tao sao? Mày tự tìm cái chết rồi đấy!”
"Bet!"
"Hôm nay tao sẽ bẻ gãy hai chân của mày cho mày biết trời cao đất dày là như thế nào."
"Nhưng tao cũng không biết mày có chịu phục hay không?"
"Cho nên, tạo cho mày một cơ hội!"
"Người Thiên Trúc bọn mày không phải ngạo mạn lắm sao?"
"Nào, tạo cho mày cơ hội gọi điện thoại xem có ai dám tới cứu mày hay không!". . Tìm truyện hay tại { TRUMTRUYEN . or g }
Nói xong, Bùi Nguyên Minh lại và một phát khiến Huỳnh Mã Khắc văng ra ngoài.
Xa Huyền Đức và nam nữ Thiên Trúc lúc này đực người ra.
Không ai có thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại ngang tàn đến mức này.
Không những không giữ thể diện cho Huỳnh Mã Khắc mà còn chả nể nang Phạm Mục Cương một chút nào.
Bây giờ lại có thể để Huỳnh Mã Khắc gọi người.
Còn nói gì nữa để xem có ai dám giải cứu anh ta không?
Đây là sự kiêu ngạo đến đỉnh điểm!
Chỉ có thể nói những gì Bùi Nguyên Minh làm được đã vượt xa suy nghĩ của đám người Thiên Trúc.
Huỳnh Mã Khắc run rẩy đứng dậy và bấm một số gọi với vẻ mặt nham hiểm...
"Vù."
Nửa tiếng sau thì nghe thấy tiếng gầm rú cực lớn từ bên ngoài, hàng chục chiếc xe địa hình ầm ầm chạy tới, ngạo nghễ bao vây toàn bộ hội quán.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hai trăm người đạp cửa xe bước xuống.
Những người này đều mặc âu phục màu đen, trên tay cầm gậy bóng chày, dáng vẻ đằng đằng sát khí, khiến người ta vô cùng căng thẳng.
Những người này không vội động tay mà nhanh chóng tiến vào, canh giữ tứ phía.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, năm sáu nam nữ xuất hiện.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, mặc vest và đeo kính vàng, có mùi nước hoa nồng nặc.
Khuôn mặt của người này trông khá giống với Huỳnh Mã Khắc.
Và bên cạnh ông ta là một vài phụ nữ phong cách, ngoại hình và dáng người rất tuyệt, ai nếu đều rất đẹp và đều rất vênh váo. tất cả đều rất ưa nhìn, và tất cả họ đều rất độc đoán.
Khi họ đi theo người đàn ông đeo kính vàng bước vào ghế ngồi, trong mắt họ đầy vẻ khinh thường.