Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1004: Chương 1004




Chân Hàn Tước cười lạnh một tiếng, nói: "Ở địa bàn của nhà họ Chân của tôi đây, ai dám làm bậy?" "Cho dù là Hạ Trung Hưng người đứng đầu Đà Nẵng đi chăng nữa, tới chỗ tôi đây cũng phải một mực cung kính!" "Đây chính là quy củ của nhà họ Chân chúng tôi!” "Trước đây, mặc dù cũng có người không tuân quy củ, nhưng mà những người này đã sớm bị ném xuống sông xuống biển làm mồi cho cá rồi!" "Trên thực tế, ngược lại thì tôi có hy vọng có người tới khiêu khích nhà họ Chân chúng tôi. Nếu không, chuyến đi tới Dương Thành lần này há chẳng phải là công cốc rồi hay sao?"

Trịnh Thu Hằng nhìn Chân Hàn Tước, trên mặt đầy vẻ biểu tình ngưỡng mộ phát ra từ nội tâm.

Đây mới thật sự là cậu ấm siêu cấp, đây mới thật sự là con nhà giàu!

Mấy gã cậu ẩm công tử ở Dương Thành kia, nào có ai dám nói những lời như vậy đâu?

Trịnh Thu Hằng cảm thấy mình phải bất chấp tất cả để yêu được Chân Hàn Tước này.

Mà ở chỗ góc tường, Trịnh Tuyết Dương bởi vì bị ngược đãi đánh đập, đã có mấy phần lảo đảo muốn ngã. "Rầm!"

Vừa lúc đó, cửa phòng khách lầu các bỗng nhiên bị người nào một cước đạp ra, gãy đổ xuống đất.

Một giây sau, chỉ thấy có đến mấy chục quân sĩ vọt vào, những người này nhanh chóng đứng ở bốn phương tám hướng, khống chế toàn bộ hiện trường.

Một màn bất thình lình này, ngay lập tức hù dọa được hai người Chân Hàn Tước cùng Trịnh Thu Hằng. Đây là tình huống gì?

Làm sao đột nhiên lại có quân sĩ tiến vào?

Hơn nữa nhìn trang phục này, sao lại giống như là Đường Đao Doanh trong truyền thuyết thế? "Trịnh Tuyết Dương?"

Bùi Nguyên Minh mới vừa mới vừa đi tới liếc nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương. Cả người anh chấn động một cái, xông về phía trước thật nhanh.

Giờ phút này Trịnh Tuyết Dương toàn thân đều là thương tích, trong nháy mắt khi thấy Bùi Nguyên Minh, cô theo bản năng vội nói: "Chồng, nơi này nguy hiểm, anh không thể tới!" "Không nguy hiểm, anh không có nguy hiểm gì hết." Bùi Nguyên Minh cũng sắp rớt nước mắt đến nơi. Giờ phút này anh căn bản không để ý tới những thứ khác, mà chỉ đỡ Trịnh Tuyết Dương dậy, run giọng mở miệng. "Em, em có đau không?" "Bọn họ có làm gì em hay không?" "Không có, em rất ổn." Trịnh Tuyết Dương vốn là đang yếu ớt, bây giờ nằm ở trong ngực Bùi Nguyên Minh, cô bình tĩnh lại, liền ngất xỉu đi. "Bác sĩ đâu! Bác sĩ ở nơi nào!?" Bùi Nguyên Minh quát to.

Rất nhanh, hai người quân y mặc áo choàng trắng bước nhanh tới. Một người trong đó kiểm tra sơ qua cho Trịnh Tuyết Dương một lát sau, mới trầm giọng nói: "Chị dâu chẳng qua là sợ quá mức, cho nên mới ngất xỉu." "Trên người chị dâu đều là những vết thương ngoài da. Chúng tôi sẽ dùng thuốc tốt nhất để chữa trị cho chị dâu. Bảo đảm sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì."

Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cằm, chậm rãi đứng lên, nói: "Trước đưa cô về nhà, lưu lại mấy người trong bóng tối để bảo vệ cho cô ấy." "Rõ!"

Rất nhanh, hai người quân y này tìm mấy y tá binh bộ tới, dùng cáng cẩn thận đưa Trịnh Tuyết Dương rời đi.

Đến khi Trịnh Tuyết Dương đi khuất rồi, Bùi Nguyên Minh mới đứng vững người lên.

Trong quá trình này, Bùi Nguyên Minh thậm chí cũng không có nhìn đám người Chân Hàn Tước một cái.

Đến khi kết thúc hết thảy, anh mới nhìn chăm chú Chân Hàn Tước, trầm giọng mở miệng: "Chân Hàn Tước, mày thật là chó ăn gan hùm!" "Mày thật là chó ăn gan hùm!"

Cùng với một câu của Bùi Nguyên Minh vừa dứt, đám quân sĩ đều tức giận mở miệng. "Keng, keng, keng..."

Đường đao toàn bộ bị rút khỏi võ. Lưỡi đao lạnh như băng chĩa vào hướng của Chân Hàn Tước. Chỉ cần Bùi Nguyên Minh ra lệnh một tiếng, Chân Hàn Tước sẽ biến thành thịt nát ngay.

Giờ phút này, gã cậu ấm công tử siêu cấp Chân Hàn Tước bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Trịnh Thu Hằng sợ đến muốn són ra quần, cả người xụi lơ ngã rạp xuống đất, không bò dậy nổi.

Chân Hàn Tước thân là người của nhà họ Chân ở thủ đô, có tình cảnh nào mà chưa thấy qua đâu?

Nhưng là một màn trước mắt này, quá sức dọa người!

Người trước mắt này, không phải là chồng ở rể của Trịnh Tuyết Dương hay sao?

Nhưng tại sao anh có thể mang nhiều quân sĩ Đường Đao Doanh tới như vậy?

Anh!

Rốt cuộc có thân phận gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.