Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1009: Chương 1009






Núi Phổ Đà, thủ đô! Núi Phổ Đà là cảnh khu cao cấp 5A lớn nhất ở thủ đô.

Ngày thường có rất nhiêu hương khách tới đây đến bái Phật.

Nhưng đẳng sau núi Phổ Đà là một cấm khu mà người thường không thể vào.

Giải thích với người ngoài thì nói đây là viện dưỡng bệnh lớn, chỉ những người có thân phận nhất định mới có thể vào ở trong đây.

Nhưng trong thực tế, cái gọi là viện dưỡng bệnh này chính là một trang viện to lớn bề thế.

Nhà họ Chân ở thủ đô! Nhà họ Chân, dòng họ xếp thứ chín trong Thập đại gia tộc ở ngay tại chỗ này.

Toàn bộ phía sau núi Phổ Đà của sau núi đều là kiến trúc dựa núi thuận nước, kiểu kiến trúc mang phong cách đình viện bên sông như Giang Nam, có thể nói là mười bước một đình, chín bước một đài.

Vào giờ phút này, ở trong một phòng làm việc hậu viện núi Phổ Đà, một cái cáng đặt ở dưới đất, người nằm trên đó bất ngờ lại là Trịnh Chí Dụng người bị phế gãy cả chân và tay.

Mà Trịnh Thu Hằng thần sắc tái nhợt đang quỳ ở bên cạnh, cả người đều là mô hôi lạnh.

Hai bên trái phải có mộ hàng ghế, lúc này, Chân Hàn Tước đang che cánh tay mình, thân sắc nhăn nhó vặn vẹo ngồi ở trên ghế, khóe mắt không ngừng giật giật.

Có điêu, Chân Hàn Tước bình thường hung ác, bấy giờ ở đây lại trông giống hệt như một con chuột gặp phải con mèo vậy, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Hồi lâu sau, từ bên trong phòng mới truyên ra tiếng leng ca leng keng.

Một lát tiếp theo, chỉ thấy bức rèm rộng mở ra, một người đẹp mặc áo dài chậm rãi đi ra.

Vóc người cô ta rất cao ráo, uyển chuyển, giống như người mẫu vậy.

Trên mặt trang điểm nhạt, nhưng cho dù là như vậy, vẫn không che giấu được vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của cô ta.

Một người phụ nữ mị hoặc như yêu quái thế này, bất kể người đàn ông nào nhìn thấy cô ta cũng sẽ si mê điên đảo.

Nhưng, Chân Hàn Tước cái gã háo sắc này cơ bản không dám đưa mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ này lấy một cái.

Mà lúc cô ta đi ra, đã vội vội vàng vàng đứng dậy, nhịn đau cúi đầu mở miệng nói: 'Chào em gái.

' Người này, được đặt tên là Chân Hoa, là người chủ trì thế hệ này của nhà họ Chân ở thủ đô.

Tuy không phải thế tử, nhưng địa vị lại có thể so với thế tử.

Chân Hoa tùy ý nằm ở trên ghế La Hán, lúc này tự có người giúp cô ta gỡ giày cao gót ra, phủ thêm khăn lụa lên.

Nghiêng người tựa vào phía trên, Chân Hoa mặt đầy thích ý nói: "Nghe nói, lần này anh đi Đà Nẵng, chẳng những không mời được ông Chung Nam Sơn về, hơn nữa còn bị chặt mất một cánh tay ném cho chó ăn?" Chân Hàn Tước cần răng nói: "Em gái, cũng không phải là do người anh này vô năng, mà là đối





- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.