Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1015: Chương 1015




Chẳng mấy chốc, một người mặc áo sơ mi thêu tay cầm điếu xì gà bước vào, vừa đi vừa nói, “Gấu con à, cậu ngày thường biểu quà cho anh đây không tính là ít. Anh đây chính là nói được làm được, có chuyện sẽ giúp cậu giải quyết. Nhưng mà, anh đây nếu như đã tới, cậu sẽ không để tôi quay trở về tay không đi.”

Người này chính là Tang Bửu Văn, một trong những ông chủ lớn ở Đà Nẵng, và lãnh địa của ông ta là khu vực gần đó.

Hoàng Hùng Vĩ nói trắng ra là được ông ta chống lưng, giờ phút này nghe nói vậy liền vội vã lấy ra một chồng tiền mặt nói, “Anh Bửu Văn, các anh em tới, chắc chắn sẽ không làm việc không công, đây là một chút thành ý nhỏ, mong các anh nhận cho.”

Đang khi nói chuyện, ông ta liền mang tiền tới.

Tang Bửu Văn ra hiệu cho thủ hạ nhận lấy, hướng về phía Hoàng Hùng Vĩ gật đầu một cái.

Tang Bửu Văn lúc này mới thờ ơ nói, “Gấu con, nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra?”

Hoàng Hùng Vĩ chỉ về phía Bùi Nguyên Minh và nói, “Anh Bửu Văn, chính là hắn. Không chỉ phá hỏng chuyện tốt của tôi, hắn ta còn đánh tôi 2 cái”

Tang Bửu Văn đầu tiên là liếc nhìn Lê Ngữ Đồng, hai mắt sáng lên, “Đây là đồ tốt của cậu sao?”

Hoàng Hùng Vĩ lập tức hiểu ra, tuy rằng lúc này có chút không muốn, nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh Bửu Văn nếu như anh thích, anh trước tiên vui vẻ đi, tôi nguyện ý dùng lại đồ của anh.”

Lê Ngữ Đồng bị lời này làm cho sợ hãi.

Người mặt dày vô sỉ cô ta gặp qua không ít. Nhưng loại người không biết xấu hổ đến mức này như Hoàng Đại Vĩ, cô ta thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tang Bửu Văn đưa tay tán thưởng vỗ vỗ mặt Hoàng Hùng Vĩ một cái, sau đó lạnh lùng nói, “Người đầu, mau lại đây tiêu diệt tên nhóc đó đi.” “Cô em, cô muốn cùng anh đây tự mình đi vào, hay là anh đây bồng em vào?”

Hiển nhiên, Tang Bửu Văn và Hoàng Hùng Vĩ là cùng một dạng người, muốn trực tiếp ở phòng làm việc này vui vẻ với Lê Ngữ Đồng. “Cô chết chắc rồi!”

Lê Ngữ Đồng sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cô ta đã hạ quyết tâm, thà chết chứ không chịu nhục.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh đang dựa vào ghế sô pha, rốt cục cũng nhấc lên, nhẹ giọng nói, “Tang Bửu Văn, biết điều thì bây giờ bò ra ngoài đi, tôi sẽ bỏ qua cho ông”

Lời vừa vang lên, tất cả những người có mặt ở đây nháy mắt đều trở lên yên lặng.

Những biểu cảm khó tin hiện lên trên khuôn mặt của những tên côn đồ đó.

Anh Bửu Văn của bọn họ là một đại ca có tiếng tăm trên giang hồ, thân thế và địa vị đều thuộc vào hạng tốt. Không biết bao nhiêu đại gia tộc, người của các xí nghiệp đều phải nể mặt Tang Bửu Văn vài phần.

Ngay cả những người cảnh sát ở Dương Thành khi gặp anh Bửu Văn cũng phải kính trọng. Nhưng là, ở nơi này không biết chui đầu ra một tên nhóc, lại muốn anh Bửu Văn của họ bò ra ngoài.

Đây hẳn là người tự muốn thòng dây vào cổ, sống quá lâu nên muốn tìm chết rồi sao?

Mấy tên côn đồ giờ phút này đều là cười lạnh một tiếng, tên cầm đầu nói, “Tên nhóc kia, mày không muốn sống nữa đúng không? Ông đây lập tức đem chân mày đánh gẫy, để cho mày không dám ở đó nói bậy nói bạ nữa.”

Trong lúc nói chuyện, tên cầm đầu này đã xông tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cố gắng kéo anh lên. Một khắc sau, Bùi Nguyên Minh thần sắc lạnh lùng, một cước đá ra. “Bốp!”

Tên cầm đầu này bay ra ngoài, trực tiếp đập vào tường, sau đó hét lên một tiếng như heo kêu.

Bùi Nguyên Minh chỉ tùy tiện đá một cái, đã trực tiếp đem xương sườn của hắn ta đánh gãy.

Một màn này khiến tất cả mọi người có mặt trong văn phòng đều kinh động. Ngôn Tình Hài

Những tên côn đồ này đi đánh nhau thuê mỗi người đều là thường thấy sinh tử. Nhưng vào thời điểm này, vẫn là cả người toát mồ hôi lạnh.

Một cú đá này không biết dùng bao nhiêu phần sức lực.

Lê Ngữ đồng cũng kinh ngạc khi thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh lại còn có một mặt giỏi như này. “A, mày dám động vào anh em của anh Bửu Văn? Mày chết chắc rồi.”

Hoàng Hùng Vĩ cười lạnh một tiếng, theo suy nghĩ của ông ta, Bùi Nguyên Minh hẳn đã là một cái xác chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.