Ngày hôm sau.
Bùi Nguyên Minh chuẩn bị đến công ty Thiện Nhân, Trịnh Tuyết Dương đã bước ra khỏi phòng.
“Bùi Nguyên Minh, hai ngày này tình cờ em nói đến một mảnh đất, cố gắng có thể đoạt lấy”
“Hôm nay Khánh Vân đi thi, anh có thể giúp em đưa con bé đến đó được không?”
Trịnh Tuyết Dương nói.
Lần này, sự việc đầy hỗn loạn, công ty Bạch Vân chẳng những không mất danh tiếng mà còn trở nên nổi tiếng.
Trịnh Tuyết Dương đã tận dụng cơ hội này để hạ gục một số âm mưu của Dương Thành, chuẩn bị hạ gục nó trong lúc gang tấc, để đưa công việc kinh doanh của Bạch Vân lên một tâm cao mới.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười khi Trịnh Tuyết Dương nói như vậy.
Cầu tiến của người vợ là điều tốt, hãy để bản thân giải quyết những việc nhỏ nhặt.
“Được rôi, anh chịu trách nhiệm đi đón.
Sắp thi đại học Dương Thành rồi sao?”
“Đúng!”
Mặc dù Bùi Nguyên Minh không thích đại học Dương Thành, nhưng anh dự định gửi Trịnh Khánh Vân đến một trường đại học nổi tiếng.
Nhưng Trịnh Khánh Vân lại muốn tự cô ta đi thi, hôm nay là ngày thi, có thể nói là không còn nhiều thời gian.
Sau khi Bùi Nguyên Minh đưa Trịnh Khánh Vân đến trường, anh rời đi.
“Anh rể, chờ em ở đây, thi xong em sẽ quay lại”
Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân có vẻ hơi căng thẳng.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, lúc này Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.
Mặc dù trước đây cô em vợ này có mối quan hệ không tốt với anh, nhưng bây giờ hai người họ là những người bạn tốt, có thế tâm sự mọi chuyện.
Vì cô ta có nhu cầu nên Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ không từ chối.
Anh ngẫu nhiên tìm thấy một chiếc ghế dài để nằm nghỉ ngơi, khi Trịnh Khánh Vân đánh thức anh dậy thì đã là buổi trưa.
“Anh rể, cùng ăn cơm đi.
Nghe nói nhà ăn của trường đại học Dương Thành rất ngon và rất rẻ.
Em muốn ăn thử”
Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh đầy mong đợi.
Cô ta luôn nghe nói rằng nếu cô ta có thể dùng bữa với người yêu của mình trong nhà ăn của trường đại học Dương Thành, cả hai bên sẽ có cơ hội.
Vì vậy, cô ta chỉ yêu cầu Bùi Nguyên Minh đợi cô ta hôm nay.
Bùi Nguyên Minh làm sao biết những suy nghĩ của cô gái nhỏ này? Nghe vậy và nhìn thời gian, đã đến giờ ăn.
Hiện tại anh cũng không có từ chối, nói: “Được rôi, chúng ta ở trường học ăn cơm, sau khi ăn xong liền trở về”
“Đi đi đi, anh rể, ở đây!" Trịnh Khánh Vân nằm tay Bùi Nguyên Minh đi dạo một vòng khuôn viên.