Bùi Nguyên Minh hờ hững lên tiếng: “Có những người rất hèn hạ và thấp kém, không đánh cho một trận thì cậu ta sẽ không nhớ lâu.
”
“Hôm nay nếu như anh không ra tay để mặc cho cậu ta tiếp tục quấy rây Khánh Vân, vậy thì chỉ có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì”
“Anh cũng không có cách nào có thể luôn luôn đi theo canh giữ ở bên người của Khánh Vân được.
" “Đúng vậy, anh rể chỉ là đang bảo vệ em, chị cũng đừng trách anh ấy”
Trịnh Khánh Vân kéo tay của Trịnh Tuyết Dương nói, trên mặt đây vẻ tủi thân.
Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, giờ phút này cô cũng không biết nói gì cho phải.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, người đang nằm viện bây giờ là Lâm Long, cho nên tất cả đạo lý đều ở trong tay của bọn họ bên kia.
Bây giờ nên xử lý vấn đề này như thế nào đây? Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn không hề có ý muốn đồng ý với yêu cầu của đối phương.
Nhưng rõ ràng là đối phương cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhức đầu.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa truyền tới.
Trịnh Tuyết Dương mở cửa ra nhìn một cái, bất ngờ là cô lại thấy được hai người Lâm Thiên Hùng và Thanh Quốc Lai dẫn theo một đám Thanh tra tới.
Trên mặt của Lâm Thiên Hùng tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Thanh Quốc Lai thì lại khẽ vỗ nhẹ lên khẩu súng đeo ở bên hông, sau đó lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương, hôm nay tôi đại biểu cho Cảnh sát của Dương Thành mà tới”
“Bùi Nguyên Minh, anh không duyên không có ra tay hành hung đánh người ở Đại học Dương Thành, tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng cho người bị hại đồng thời cũng có ảnh hưởng tôi tệ đến xã hội!”
“Vốn dĩ dựa theo luật pháp thì bây giờ anh phải đi cùng với tôi!”
“Nhưng mà bên đương sự cũng chính là Chủ tịch Lâm Thiên Hùng bằng lòng thương lượng hòa giải với các người, cho nên tôi cho các một