Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1084: Chương 1084




Khi nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như vậy, trên mặt La Hàn Trác hiện ra một nụ cười.

Có thể sống rồi!

Nghe được ý trong lời nói của Bùi Nguyên Minh, chắc là anh ta vẫn có thể sống rồi. Lúc này, La Hàn Trác cố gắng đỡ thân mình mà quỳ lên, không ngừng đập đầu nói: "Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, từ nay về sau tôi nhất định sẽ thay đổi bản thân mình." "Tôi hứa sẽ không bao giờ làm điều gì xấu nữa!" "Tổng giám đốc, anh không thể tin tưởng anh ta, người này quá cặn bã, không có đáng tin một chút nào."

Hạ Vân nhanh chóng mở miệng, sau khi trải qua sự việc lần này, cô mới biết được học trưởng cũ của mình vậy mà lại khốn nạn đến mức này.

Nghe thấy những lời nói của Hạ Vân, trong mắt La Hàn Trác hiện lên một tia oán hận.

Nhưng lúc này, anh ta cũng không dám biểu hiện ra ngoài, mà chỉ dập đầu về phía Bùi Nguyên Minh, Bộp bộp bộp. "Tôi biết thân phận thật sự của ngài!" "Ngài là Tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi Thị." "Tổng giáo đầu đã càn quét năm nước lớn mạnh nhất tại chiến trường Âu Á" "Ngài là thần hộ mệnh của Đại Hạ chúng ta." "Một nhân vật lớn như ngài, chắc chắn sẽ không giết người dân của Đại Hạ đâu, đúng không?" "Hơn nữa, tôi chỉ là một con rận chó mà thôi, không có tư cách để được chết trong tay ngài." "Giết tôi, sẽ chỉ làm bẩn tay của ngài mà thôi." "Ngài cứ coi tôi như là cái rắm đi."

Lúc này La Hàn Trác hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Anh ta thấy, anh ta đã nói đến vậy rồi, chắc chắn sẽ không bị giết đâu. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Bởi vì, khi còn ở nước ngoài, anh ta cũng đã được gặp không ít những nhân vật máu mặt.

Những nhân vật máu mặt này thực sự cũng sẽ không có hứng thú mà quan tâm sự sống chết của những kẻ nhỏ bé vô lại, bởi vì những kẻ nhỏ bé này không xứng được để mắt tới.

Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng như trước, chậm rãi nói: "Mày đúng thật là không có tư cách để được chết trong tay tao." "Tuy nhiên, mày đã nhắc nhở tao nhớ ra vài chuyện." "Một người như mày thì không thể có chút tìm cảm gì với gia đình và đất nước được rồi." "Những chiến sĩ ở ngoài tiền tuyến vì bảo vệ tổ quốc, mà phải chiến đấu bằng cả máu của mình, phải lấy da ngựa mà đắp lên xác." "Nhưng mà loại rận chó như mày lại chỉ vì một chút lợi ích cón con, có thể bán đứng bí mật quốc gia một các vô lương tâm như vậy." "Mặc dù mày không xứng đáng được chết trên tay tao, nhưng loại người như mày mà còn sống một ngày nào, thì hòa bình mà chúng tao vất vả lắm mới giành được, cuối cùng sẽ lại gặp nguy hiểm." "Mày mà còn chưa chết, tao thật sự cảm thấy rất có lỗi đối với những chiến sĩ đã hy sinh trên tiền tuyết." "Bang!"

Dứt lời, Bùi Nguyên Minh bóp cò súng.

Vẻ mặt khó tin của La Hàn Trác vào lúc này lập tức ngưng đọng. Ngay sau đó, anh ta ngã quy trên mặt đất, anh ta đã chết rồi. Anh ta chắc hẳn không thể nào nghĩ tới, cho dù là bị bẩn tay, Bùi Nguyên Minh cũng sẽ phải bắn chết anh ta. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Sau khi gọi điện thoại cho Đường Nhân Đồ và bảo anh ta đến để dọn dẹp chỗ này, Bùi Nguyên Minh mới quay sang phía Hạ Vân cười cười, nói: "Cô có thể tự mình đi bộ được không?" "Để tôi thử xem." Hạ Vân cố gắng hết sức đứng lên. Nhưng cô vừa mới bị dọa cho phát sợ, cho nên lúc này cả người vẫn đang cảm thấy mềm nhũn, không thể nhúc nhích được.

Lúc này, vẻ mặt của cô đỏ bừng. "Chỗ này quá bẩn thỉu, anh hãy về trước đi. Lát nữa, tôi sẽ đưa anh đi ăn cơm."

Bùi Nguyễn Minh cười cười, sau đó lập tức bế Hạ Vân lên, bước nhanh đi ra khỏi phòng.

Cảnh tượng tối tăm và đẫm máu vào lúc này đang dần dần ở lại phía sau, nhưng ánh mắt của Bùi Nguyên Minh lại có phần lạnh lẽo hơn.

Bùi Nguyên Giáp lại quay trở về thêm một lần nữa rồi. Hơn nữa còn dám ra tay với người của anh. Xem ra, lần này không thể nhẹ tay được nữa rồi.

Hạ Vân nằm trong vòng tay của Bùi Nguyên Minh, lúc này không thấy được sắc mặt của Bùi Nguyên Minh, cô ta ngoại trừ việc đang cảm thấy hơi xấu hổ, thì còn thấy có chút hạnh phúc. Cô ta đã tưởng tượng ra cảnh này không biết bao nhiêu lần, nhưng thật không ngờ, cuối cùng điều cô ta mong muốn lại được diễn ra theo cách như thế này. "Ô ô ô..."

Chẳng mấy chốc, Hạ Vân đã khóc trong vòng tay của Bùi Nguyên Minh, bởi vì sợ, mà cũng là bởi vì thấy hạnh phúc.

Bùi Nguyên Minh không an ủi cô ta, mà chỉ bế cô ta như vậy và nhanh chóng ra khỏi Khách sạn Wilson.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.