Thấy Trịnh Tuyết Dương ăn nói khép nép như thể, vẻ mặt Lý Đức Tài càng thêm đắc ý.
"Tổng giám đốc Trịnh, nếu cô đã nói đến mức này rồi, vậy thì tôi nhất định sẽ thường xuyên đến ủng hộ việc buôn bán của hai người!" "Mấy cái thứ tất lụa và đồ lót này của cô tôi đều mua hết, nhưng tôi có một yêu cầu, đó chính là cô phải đích thân mặc cho tôi xem!" Nói xong, biểu tình của Lý Đức Tài muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.
"Còn có chuyện tốt như thế sao? Vậy tôi cũng phải mua một đôi mới được!" "Tôi cũng muốn một cái quần lót!" "Ha ha ha......' Đám cấp dưới của Lý Đức Tài hèn mọn nở nụ cười, bọn họ đều nhìn Trịnh Tuyết Dương với ánh mắt tràn đầy dục vọng bẩn thỉu.
Lý Đức Tài càng cười to hơn nói: "Trịnh Tuyết Dương, tôi nghe nói cô đã chuyển nhượng cổ phần công ty Bạch Vân cho người khác, nói cách khác là bây giờ cô đã trở thành người nghèo không một xu dính túi, nói không chừng đến cả tiền phòng cô cũng trả không nổi" "Ấy, vừa hay gần đây công ty của chúng tôi đang muốn tuyển một thư kí, lương là năm ngàn nhân dân tệ một tháng."
"Tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp, nếu như cô biết điều một chút, vị trí này tôi có thể để cho cô làm!" "Nhưng, làm thư ký của tôi cần phải nhớ kỹ một cái nguyên tắc, đó chính là có công việc thư ký phải làm! Không có công việc thì phải chơi với tôi”
Bùi Nguyên Minh nhịn không nổi nữa rồi, cái thằng chó má này quá bỉ ổi, giờ phút này anh chỉ muốn muốn tát anh ta một cái bạt tai, sau đó nhét đầu của anh ta vào trong bôn câu xả đi mấy cái ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu anh ta.
Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại lắc đầu nói: "Ông xã bỏ đi, chúng ta đi là được rồi”
"Sau này chúng ta còn phải dựa vào việc bán hàng vỉa hè này kiếm sống, khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện giống như vậy phát sinh, nếu như anh không nhịn được ra tay đánh người, thì sau này chúng ta phải buôn bán kiểu gì?" Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh không đành lòng khiến cô thất vọng, thế là anh chỉ có thể dùng ánh mắt băng lãnh liếc nhìn Lý Đức Tài một chút.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Nguyên Minh, Lý Đức Tài cười to ha ha ha.
"Trịnh Tuyết Dương, thằng chông của cô đúng là không được rồi, ở ngay trước mặt anh ta cắm sừng anh ta, vậy mà anh ta vẫn có thể nhịn được? Cô không cảm thấy anh ta là một tên vô dụng sao?”
"Tốt xấu gì cô cũng được coi là người đẹp, đi theo tên vô dụng này làm gì? Cô phải đi theo tôi mới đúng! Nếu không, cái khuôn mặt xinh đẹp này của cô coi như lãng phí rồi."
Lần này Lý Đức Tài không những nói, anh ta còn dám dùng vẻ mặt hèn mọn đó tiến lên phía trước giơ tay ra sờ mặt của Trịnh Tuyết Dương.
"Bốp!" Rốt cục Bùi Nguyên Minh đang đứng ở bên
- -----------------