Rất nhanh, bên ngoài đã xôn xao rồi.
Mặc dù Thanh Khánh vì không tôn trọng Tổng giáo đầu, lúc này bị thương nặng, cần phải ở trong bệnh viện bộ binh lâu ngày. Nhưng Tổng giáo đầu lại tỏ vẻ áy náy với nhà họ Thanh, nghe nói sắp đây sẽ đến nhà để thăm hỏi.
Trong nhất thời, toàn bộ nhà họ Thanh trở nên có quyền thế rất manh!
Mặc dù là tạm thời mất đi một người đứng thứ Đà Nẵng là Thanh Khánh, nhưng mà nhà họ Thanh lại lập được quan hệ với Tổng giáo đầu rồi.
Đây là vinh quanh đến nhường nào chứ!
Bà cụ Thanh Kiều liền nắm bắt thời cơ, gọi hết toàn bộ người nhà họ Thanh lại, trầm giọng mà nói: “Bây giờ xem ra, sự sắp xếp trước đây của Khánh Nhi đã mất tác dụng rồi, chúng ta không thể dựa theo kế hoạch ban đầu nữa!” “Nhưng mà không sao, mấy ngày gần đây Tổng giáo đầu chắc chắn sẽ đến nhà thăm hỏi.” “Đến lúc đó, chúng ta lại nghĩ ra biện pháp để ép cậu ấy uống thuốc, gạo đã nấu thành cơm, chúng ta không sợ cậu ấy không nhận!”
Nghe thấy lời của bà cụ Thanh Kiều, vẻ mặt của mọi người trong nhà họ Thanh đều tràn ngập nụ cười.
Kế hoạch trước đây, là nghĩ cách để cho Thanh Kiều Chinh mang thai con của Tổng giáo đầu, sau đó mẹ nhờ con mà hướng phú quý.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bây giờ chi cần Tổng giáo đầu đến nhà, thì có thể gạo nấu thành cơm rồi, nếu như vậy, cho dù không có mang thai, Tổng giáo đầu cũng không thể boi tinh bạc nghĩa được.
So sánh hai kế hoạch, bây giờ Thanh Khánh không ở đây, kế hoạch đầu tiên cũng không thể tien hành được nữa.
Sự kiện này sẽ kết thúc bằng những lời khen ngợi của những nhà tầng lớp thượng lưu đổi với nhà họ Thanh. Cứ như sự kiện lần này, người chiếm được nhiều lợi nhất chính là nhà họ Thanh vậy.
Sau đó, tin tức động trời của Đà Nẵng truyền ra!
Nhà họ Lý ở Cảnh Thành, trong vòng một giờ đã vứt bỏ toàn bộ sản nghiệp, quay về Cánh Thành.
Nhà họ La, nhà họ Vân, hoàn toàn bị phế bỏ.
Gần nửa người của gia tộc đang ngồi tù. Hai vị chủ nhà đã tự tử qua đời tại nhà!
Vốn dĩ là sáu gia tộc lớn ở Dương Thành, đến giờ chỉ còn có nhà Nạp Lan và nhà họ Thanh còn đứng vững!
Sau khi hoàn thành xong mọi chuyện, Bùi Nguyên Minh lại đối về quần áo bình thường trước đây, mà Viên Cảnh Thiên cũng đi bên canh anh.
Rất nhanh, bọn họ đã tìm đến Trịnh Tuyết Dương đang chuẩn bị rời đi. “Hôm nay thực sự là một ngày nhiều việc lớn nhỉ, nghe nói Tổng giáo đầu đến rồi, nghe báo trao huân chương cho một nhân vật bộ binh lợi hại mới nhậm chức ở Đà Nẵng, mặc dù chúng ta không được vào bên trong xem, nhưng đây cũng là vinh quang rồi.” Lúc này tâm tình của Trịnh Tuấn rất tốt, dù sao sự kiện mà Bùi Nguyên Minh đưa ông ta đến cũng quả lớn rồi, đây chính là cái để sau này còn khoác lác với bạn bè. Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Đây, ba mẹ, con xin giới thiệu với mọi người một chút, vị này là bạn của con Viên Cảnh Thiên, hôm nay có thể đến được đó, là nhờ cậu ấy.”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh quan sát từ trên xuống dưới Viên Cánh Thiên một lượt, lại nhận ra được khí chất trên người của anh ta, chắc anh ta là người của bộ binh.
Lúc này trong lòng hai người cảm thấy rất cảm khái.
Từ sau khi Bùi Nguyên Minh làm tài xế cho Thể Tử Minh, liền khác trước hoàn toàn.
Lại có thể có tư cách quen biết với người của bộ binh!
Đã có chỉ khí rồi! “Xin hỏi vị đây là có chức vụ gi vậy?” Trinh Tuấn cẩn thận mà noi.
Viên Cảnh Thiên nở nụ cười, nói: “Một chức tổng chỉ huy nhỏ bé mà thôi, cũng không là gì trước mặt anh Nhà họ Bùi hết!”
Trịnh Tuan không quá hiểu chức vụ của bộ binh, giờ nghe thế liền gật đầu khách khỉ nói: “Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao!”
Thực ra ở trong lòng ông ta, người này gọi Bùi Nguyên Minh là anh Nhà họ Bùi, chắc thân phận cũng chẳng vào đâu. Sau đó, mấy người được Viện Cảnh Thiên mời đến dùng cơm ở căn tin.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh không biết, căn tin này chỉ có bộ binh hoặc là những nhân vật có tiếng trong giới chính trị mới có tư cách vào trong.
Bọn họ còn cho rằng thân phận của Viên Cảnh Thiên không đủ, không thể sắp xếp cho bọn họ đến dùng cơm ở hội trường. Nhưng cho dù như vậy, bọn họ đã rất vui rồi.
Trên đường rời đi, Trịnh Tuấn nhìn Bùi Nguyên Minh mà nói: “Hôm nay con làm không tôi, xem như là tiền bộ rồi, sau này nên làm việc như vậy, hiểu không?”
Trịnh Tuấn bày ra biểu cảm lên lớp cho Bùi Nguyên Minh.