Bùi Nguyên Minh suy nghĩ, nói: “Em cảm thấy tập đoàn Hào như thế nào?”
Trịnh Tuyết Dương nghĩ là Bùi Nguyên Minh đang kiểm tra mình, lập tức cười nói: “Em cảm thấy rất tốt, mặc dù chúng ta có chút mâu thuẫn với tập đoàn Đế Hào, nhưng không thể phủ nhận, tập đoàn này rất lợi hại!” “Ngoại trừ thị trường bất động sản ở Dương Thành, bọn họ còn tham gia rất nhiều ngành nghề, bao gồm sản nghiệp vui chơi giải sản nghiệp trang phục, vân “Nghe nói mấy năm nay bọn họ tạo ra không ít minh tinh “Bất kỳ một minh tinh nổi tiếng nào mặc nó đều bán rất Bùi Nguyên Minh suy nghĩ, đưa tay sờ đầu Trịnh Tuyết Dương mà nói: “Vợ anh xem trọng tập đoàn Để Hào như thế, anh sẽ giành tập đoàn Đế Hào cho em?“.
||||| Truyện đề cử: Mở Mắt Thấy Thần Tài |||||
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy cười nói: “Được, vậy em chờ tin tốt của anh.” “Nhưng em cảm thấy đầu giá tập đoàn Đế Hào khởi điểm cũng ba mươi lăm nghìn tỷ, anh có sao?”
Mặc dù Trịnh Tuyết Dương biết bây giờ Bùi Nguyên Minh làm lái xe cho cậu Nhà họ Bùi, chắc sẽ có chút tiền bạc và quan hệ. Nhưng cô không hề cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể nắm lấy tập đoàn
Bởi vì việc này cần tốn một để đặt cọc, khoa trương! Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Nói không chừng anh muốn, người ta sẽ bán cho anh giá ba phầylăm tỷ thì sao?”
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy cười “Ha ha” một tiếng, nói: “Được được được, anh giỏi nhất, người ta sẽ bán cho anh giá ba mươi lăm nghìn! “Nếu như thật sự có thể có được, em hứa mỗi ngày sẽ ở trong nhà nấu ăn cho anh, nuôi anh đến trắng trẻo mập mạp, sau này không cần đi làm việc nữa!” “Vợ, chuyện này thật sao?” Bùi Nguyên Minh vẻ xúc động. “Vậy anh phải cố gắng hơn!” “Có câu châm ngôn rất hay!” “Tuổi trẻ không biết cơm chùa hương, đem nhầm thanh xuân cảm lúa ương!” “Sau này em có thể kiếm tiền!” “Anh không biết xấu hổ chút nào. Mọi người đều nói anh là con rể ở nhờ, anh không khó chịu sao?” Trịnh Tuyết Dương thở dài nói.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vợ của anh là cơm chùa chi anh có thể ăn, ai dám giành chén cơm chùa này của anh thì anh sẽ lấy mạng người đó!”
Trịnh Tuyết Dương chỉ xem Bùi Nguyên Minh đang nói đùa, không để lời này vào lòng.
Hai người vừa đi vừa nói cười lớn tiếng, lại thêm dáng vẻ khí chất của hai người rất tốt, có thể xưng soái ca mỹ nữ, cho nên hấp dẫn rất nhiều sự chú ý ở đại
Sau khi làm xong thủ tịch, lúc đi đến phòng thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói hấp dẫn dịu dàng: “Là Tuyết Dương sao?”
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương vô ý thức quay người, thấy một người đàn ông mặc âu phục giày da, có lẽ khoảng ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ sang trọng, xem ra là nhân vật lớn có thành tựu trong sự nghiệm.
Trên mặt Trịnh Tuyết Dương lóe lên vẻ khó hiểu, sau đó kinh ngạc nói: “Anh là thầy Tuấn Minh Tuấn?”
Người này là giảng viên khi Trịnh Tuyết Dương còn học năm nhất đại học, sau đó khi cô học năm hai đại học thì anh ta từ chức, nghe nói sự nghiệp rất tốt.
Năm đó ở trường học, Lý Minh Tuấn từng theo đuổi cô nhưng bị cô từ chối. thoảng, Trịnh Tuyết Dương nghe bạn học nói người thầy nam thần năm đó bây giờ có sự nghiệp rất phát triển, không nghĩ đến hôm nay vô tình gặp ở đây.
Giờ phút này Lý Minh Tuấn nở nụ cười ôn hòa dju dàng: “Tuyết
Dương, chúng ta không gặp cũng nhiều năm rồi?” “Lớn rồi cũng trở nên xinh đẹp hơn, suýt chút nữa tôi không nhìn ra!”
Lúc Lý Minh Tuấn nói chuyện thì quan sát Bùi Nguyên Minh, khi thấy trên người anh mặc quần áo giá rẻ, không hề có một món đồ xa xỉ, ánh mắt của gã ta trở nên khinh thường.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đeo Rolex cổ, gã ta chỉ coi nó như một cái đồng hồ đã hỏng từ lâu, ánh mắt trở nên khinh thường.