Lúc này, trong mắt của Lý Minh Tuấn đã không còn Bùi Nguyên Minh nữa, mà chỉ có Trinh Tuyết Dương thôi.
Gã ta hít một hơi thật sâu và nói: “Tuyết Dương, sau khi kết hôn với tôi, tôi sẽ chuyển vài căn hộ của mình sang tên em!” “Tôi biết rằng em thích xây dựng sự nghiệp, đến lúc đó tôi sẽ tìm cách mua một số cổ phần của khu nghỉ dưỡng, em sẽ là một trong những chủ sở hữu đứng sau khu nghỉ dưỡng này rồi!” “Sống trong một nơi cao sang, nắm giữ cổ phần, mỗi ngày thoải mái tận hưởng cuộc sống, một thân phận như vậy mới có thể xứng với em được chứ!”
Lúc này biểu cảm trên gương mặt của Lý Minh Tuấn tràn đầy sự đắc ý, tin chắc phần thắng đã năm trong tay mình.
Theo gã ta thấy thì bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ tuyệt đối không có cách để từ chối một lời dụ dỗ như vậy.
Cho dù đó có là một người phụ nữ xuất sắc như Trịnh Tuyết Dương.
Đồng thời, Lý Minh Tuấn cũng đang rất biết ơn nhà họ Thanh. Nếu không phải là do nhà họ Thanh cướp hết cổ phần của Trịnh Tuyết Dương đi mất, thì anh ta sẽ không có cơ hội để tóm lấy Trịnh Tuyết Dương rồi.
Theo quan điểm của Lý Minh Tuấn, đây chính là định mệnh đấy!
Ông trời đã sắp đặt tôi phải có được em!
Lúc này Bùi Nguyên Minh người vẫn luôn bị coi thường đột nhiên cười nói: “Thầy Tuấn, khu nghỉ dưỡng này của các anh rất đáng giá sao?” “Làm cổ đông của nó có phải là rất lợi hai không hả?”
Lý Minh Tuấn giễu cợt: “Đương nhiên rồi, người anh em, ông chủ đứng sau khu nghi dưỡng này của chúng tôi chính là nhà họ Nạp Lan!” “Nhà họ Nạp Lan bây giờ ở Dương Thành là gia đình đứng hạng hai thì không ai dám tranh hạng nhất đấy!” “Làm cổ đông của nó tương đương với việc ngang vai ngang về với nhà họ Nạp Lan, thân phận như thể có thể không cao quý được hay sao?”
Vẻ mặt của Lý Minh Tuấn dương dương tự đắc, theo gã ta thấy thì bốn chữ “nhà họ Nạp Lan “ đã có thể làm cho tên không hiểu biết này sợ chết khiếp rồi. “Nhà họ Nạp Lan à, nghe có vẻ rất lợi hại đấy nhi.”
Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, sau đó bấm điện thoại: “Alo, có phải là anh Nạp Lan đấy không? Là tôi, Bùi Nguyên Minh, khu nghi dưỡng ở vùng ngoại ô này của anh...”
Vừa nói đến đây, Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Lý Minh Tuấn một cái, rồi nói: “Khu nghỉ dưỡng của các anh tên là gì thế?” Lý Minh Tuấn vô thức đáp lại: “Làng du lịch Cẩm Thượng” “Ừm, Làng du lịch Cẩm Thượng, nghe có vẻ không tệ, tặng cho tôi được không vậy?” Khi nghe thấy lời Bùi Nguyên Minh nói, Lý Minh Tuấn và Trịnh Tuyết Dương đều sững sờ trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lý Minh Tuấn đã “phụt” lên một tiếng rồi bật cười to. “Người anh em, anh xem nhiều phim truyền hình quá rồi à? Còn qua một cuộc điện thoại đã muốn người tặng khu khu nghi dưỡng này cho anh ư? Anh có biết giá trị của khu nghỉ dưỡng này không vậy?” “Phụt..” “Người này bị bệnh hay sao vậy? Còn bảo người ta tặng cho anh ta khu nghỉ dưỡng sao? Năm mơ cũng không mơ như thế được đâu chứ?” “Đây chính là đang học người ta làm màu, nhưng mà lại làm màu quá lo, nếu như anh nói tìm người mua một ít cổ phần, chúng tôi còn có thể tin anh!”
Những nhân viên phục vụ ở xung quanh đều đang cười thầm. Suy cho cùng thì ông chủ của khu nghi dưỡng này là nhà họ
Nạp Lan, đó là chuyện rất đáng để tự hào.
Đến ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng cảm thấy có hơi khoa trương rồi. Tuy cô biết rằng Bùi Nguyên Minh và Nạp Lan Hoàng Chi có mối quan hệ rất tốt,
Nhưng vấn đề đặt ra là cho dù mối quan hệ có tốt đẹp đến mức độ nào đi chăng nữa thi anh gọi một cuộc điện thoại đã bảo nhà họ Nạp Lan tặng khu nghỉ dưỡng này cho anh, liệu có khả năng không? Có thực tế không?
Lúc này Trịnh Tuyết Dương sợ Bùi Nguyên Minh sẽ càng thêm mất mặt, nên vội vàng nói: “Thầy Tuấn, chúng tôi còn có việc, nên đi trước đây!”
Nói xong cô kéo tay Bùi Nguyên Minh rời đi.
Trịnh Tuyết Dương bây giờ đã hiểu rõ phong cách của Bùi Nguyên Minh rồi, tuy rằng thỉnh thoảng anh thích ăn nói khoác lác, nhưng bản chất lại rất tốt.
Nhưng theo quan điểm của cô, loại chuyện kiểu này hai người nói qua nói lại cho nhau nghe là được rồi, cũng không sao cả. Nhưng nếu như bị người khác nghe được, cô sợ Bùi Nguyên Minh sẽ bị người ta chế nhạo.
Rất nhanh sau đó, hai người bỏ chạy một mạch rời khỏi đây.
Ở phía sau, Lý Minh Tuấn nở nụ cười của kẻ giành được thằng lợi nói: “Tuyết Dương, em giữ danh thiếp của tôi cho kỹ đấy, có bất cứ việc gì cũng đều có thể tới tìm tôi!” “Ở nơi này, tôi là người quyết định!” “Tôi chính là ông chủ của nơi này!”