Bên ngoài tập đoàn Emgrand, vẻ mặt Chân Ngọc Thụ cực kỳ lạnh lùng.
Anh ta giơ tay lên sờ chỗ mặt vừa bị đánh, vẻ mặt trở nên ác độc.
Lúc này, Chân Ngọc Thụ lạnh lùng nhìn thư ký của mình với vẻ mặt độc ác: “Vì sao vừa nãy cậu ngăn cản tôi ra tay? Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì người phải chết hôm nay là cậu.”
Người thư ký trầm giọng nói: “Cậu chủ, trước khi chúng ta đến Dương Thành, ông cụ đã dặn dò rồi.
Những chuyên như thế này không thể để cho anh ở trước mặt nhiều người tự mình ra tay được.
Dù sao thì Dương Thành cũng không phải lãnh địa của nhà họ Chân.
Ở thủ đô này, nhà họ Chân chúng ta không phải là hoàng đế.
Hơn nữa, người đứng đầu của mười gia tộc lớn nhất cũng đã tới Dương Thành.
Cậu chủ, anh việc gì phải tự mình ra tay chứ?” “Còn cái tên Bùi Nguyên Minh kia, tôi đã điều tra qua anh ta rồi.
Mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Thế Tử Minh rất sâu đậm.
Nếu như chúng ta tùy tiện động thủ giết chết anh ta thì không chừng người chịu thiệt sẽ là bên mình.
Tôi đoán Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ có tính toán riêng.
Nếu không thì sao Bùi Nguyên Minh có thể dám ra tay đánh anh chứ?” Nghe được lời nói của thư ký, Chân Ngọc Thụ đã bình tĩnh lại.
Anh ta lạnh lùng nói: “Cậu nói đúng.
Bùi Nguyên Minh lại không phải kẻ ngu, nếu anh ta đã dám ta tay đánh tôi thì có thể thấy được là anh ta đã có sự chuẩn bị từ trước.
Chúng ta mà mất bình tĩnh thì sẽ nhảy phải hố của anh ta và sẽ dẫn đến chuyện phiền toái không cần thiết.
Còn về mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Thể Tử Minh thì cũng dễ hiểu.
Hai người này đơn giản là ngủ chung một người phụ nữ nên mới có quan hệ anh em gần gũi mà thôi.
Như vậy thì chúng ta có gì phải sợ anh ta chứ?” Thư kí của Chân Ngọc Thụ còn nghiêm túc nói: “Cậu chủ, anh ngàn vạn lần đừng có coi thường Thể Tử Minh.
Dựa theo căn cứ tôi điêu tra được thì nhà họ Bùi đã bị anh ta ép rút khỏi Cảng Thành.
Bây giờ Bùi Văn Kiên làm rùa rụt cổ, chỉ dám ẩn núp ở cảng Victoria mà không dám bước ra khỏi cửa.
Nếu chúng ta đánh giá thấp Thế Tử Mình thì khẳng định nhà chúng ta sẽ phải chịu hậu quả lớn.
Hơn nữa, tôi còn nghe được một tin nữa đó là trong tổng giáo đầu truyền thuyết đã định cư ở Dương Thành, cho nên chúng ta khi làm việc nhất định phải thật cẩn thận.
Một vài nhân vật nhỏ, xí nghiệp nhỏ, có cướp cũng đã cướp rồi.
Bây giờ nếu Bùi Nguyên Minh đã biết thì chúng ta trước hết tạm thời tha cho anh ta đị!” Chân Ngọc Thụ lạnh lùng đáp trả lại thư ký của mình: “Vậy theo ý cậu nói thì bây giờ chúng ta cái gì cũng không làm cứ ngồi chờ như vậy hả?” Thư ký của Chân Ngọc Thụ mim cười nói: “Đương nhiên chúng ta sẽ không ngồi yên.
Nếu lúc này chúng ta không có biện pháp cưỡng ép thu mua tập đoàn Emgrand thì chúng ta dùng thủ đoạn trực tiếp để thu mua tập đoàn này.
Đại diện tập đoàn tài chính Phong Trạch không phải muốn liên thủ cùng chúng ta đấu lại tập đoàn Emgrand sao? Tôi thấy rằng bọn họ làm súng bản viên đầu tiên vào tập đoàn Emgrand là chuyện tốt” Ánh mất Chân Ngọc Thụ sáng lên nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Ý tưởng của cậu không tôi.
Nhưng bây giờ chúng ta định xử lý Bùi Nguyên Minh như thế nào? Bao gồm cả Thế Tử Minh nữa!” “Theo tin tức tôi đã nhận được thì Thang San Diệp của nhà họ Thang bị nghi ngờ là đã chết trong tay Thể Tử Minh.
Người nhà họ Thang rất tức giận.
Đến lúc đó, tập đoàn Emgrand sẽ không có cơ hội ngóc đầu trở lại.”
Thư ký cười nói.
Chân Ngọc Thụ cười lạnh, nói: “Thang San Diệp là cao thủ bất khả chiến bai ở nước Mỹ.
Anh ta đã bị giết chết rồi thì nhà họ Thang ở Mỹ còn có người nào khác đến đây hả?” Người thư ký của Chân Ngọc Thụ cười nhạo, nói: “Cậu chủ, mọi người trong vòng này đều biết cái được gọi là “dây roi tia chớp” của Thang San Diệp chỉ là trò đùa mà thôi.
Khi còn sống.
mọi người nể mặt nhà họ Thang nên mới cho Thang San Diệp thể diện ấy mà.
Bây giờ, sau khi Thang San Diệp chết đi thì anh ta chỉ là trò cười trong miệng người khác.
Hơn nữa, tôi còn nghe nói rằng lần này người tới Dương Thành là Thanh Minh Gia!” “Cái gì? Thanh Minh Gia thật sự muốn đến Đại Hạ chúng ta sao? Điều này...”
Hiển nhiên là Chân Ngọc Thụ biết Thanh Minh Gia là ai.
Sau khi nghe được thư ký của mình nói vậy, cả người anh ta rùng mình, há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Đúng vậy, là vị Thanh Minh Gia mà anh nghĩ đến.
Đã mười năm rồi ông ta chưa xuống núi.
Không ngờ lần này nhà họ Thang lại mời được ông ta xuống núi đến Dương Thành.
Cho dù là mười gia tộc đứng đầu của chúng ta cũng không chắc là có thể ngăn cản được bước chân của Thanh Minh Gia!”
- -----------------