Lần này Chu Cường đến công trường đang thi công của tập đoàn Emgrand chủ yếu là vì Trịnh Tuyết Dương.
Trước khi đến đây, anh ta đã gặp qua Ngải Địch của tập đoàn tài chính Phong Trạch.
Theo ý của người đó, anh ta nhất định phải dùng mánh khỏe để khiến Trịnh Tuyết Dương không thể không tham gia bữa tiệc.
Tại bữa tiệc, tập đoàn tài chính Phong Trạch sẽ ép Trịnh Tuyết Dương giao ra tập đoàn Emgrand.
Trước đây, Chu Cường còn tưởng rằng Trịnh Tuyết Dương chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ mà thôi.
Nhưng anh ta có ngờ đâu cô lại xinh đẹp đến vậy.
Nhất thời Chu Cường có ý muốn tận dụng cơ hội để chiếm giữ lấy người phụ nữ đẹp đến yêu nghiệt này.
Thời khắc nhìn thấy cô, Chu Cường dồn hết tâm trí nhìn vào Trịnh Tuyết Dương, anh ta hỏi: “Vị này là?” Người quản đốc đang tranh cãi với anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Vị này là cô Trịnh Tuyết Dương, tổng giám đốc tập đoàn Emgrand của chúng tôi.
Nơi này là của cô ấy.
Cô ấy có thể đến bất cứ khi nào cô ấy muốn.”
Chu Cường nói: “Thì ra cô ấy là tổng giám đốc hả? Nhanh lên, mau mời cô ấy qua đây đi! Chuyện này anh không có cách nào chịu trách nhiệm được.
Tôi muốn nói chuyện cùng tổng giám đốc của các anh!” Trong khi nói chuyện, Chu Cường nhìn lên và nhìn xuống đánh giá Trịnh Tuyết Dương.
Anh ta là một người rất hèn hạ.
Trong cuộc sống hàng ngày, anh ta thích dùng quyền lực của mình để uy hiếp cưỡng bức phụ nữ.
Giờ đây anh ta đang cẩn thận hồi tưởng lại những người phụ nữ mà anh ta đã ngủ cùng trong cả cuộc đời, vậy mà không có ai trong số họ có được vẻ đẹp quyến rũ đến mức như thế này.
Điều mấu chốt nhất là dự án của người phụ nữ này tình cờ lại nằm trong quyền hạn của anh ta.
Nếu anh ta muốn cô sống thì cô có thể sống.
Nếu anh ta muốn cô chết thì cô ấy chỉ có thể chết thôi.
Nghĩ đến đây, Chu Cường dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng Trịnh Tuyết Dương đang ở cùng với chính mình.
Vào giờ phút này Chu Cường cũng không cần đến người khác giới thiệu.
Thay vào đó, anh ta tự mình sửa sang lại đầu tóc, sau đó sải bước đi tới chỗ Trịnh Tuyết Dương, vươn tay ra và nói: “Làm quen với cô một chút, tôi là Chu Cường.
Tôi là phó đội kiểm tra hạng mục công trình nhà ở vùng mới giải phóng của Dương Thành.
Lần này tôi đưa người đến đây để kiểm tra công trình của cô Lúc này, Chu Cường mang theo tham vọng muốn biểu đạt ra ý nguyện của bản thân.
Đồng thời, động tác vươn tay của anh ta cũng như đang kiểm tra điểm giới hạn của Trịnh Tuyết Dương.
“Chu Cường?” Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày.
Nếu cô đã kinh doanh bất động sản thì làm sao cô có thể không biết Chu Cường là ai được chứ? Chu Cường xấu xa khét tiếng và cô cũng biết rất rõ điều đó.
Lúc này, ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương thoáng hiện lên một tia chán ghét không để lộ, cô thản nhiên cười nói: “Hôm nay cơn gió nào thổi lãnh đạo Chu tới công trường đang thi công của chúng tôi vậy? Vừa đúng lúc tôi cùng đi dạo với chồng tôi nên tôi đến muộn một chút.
Mong rằng lãnh đạo tha thứ cho tôi!” Trịnh Tuyết Dương cố tình tránh bàn tay dang rộng của Chu Cường.
Cô còn ám chỉ rằng cô đã kết hôn nữa.
Cử chỉ này cũng giống như là gửi một lời từ chối khéo léo tới Chu Cường.
Có điều, Chu Cường không hề có mảy may dù là một chút cảm xúc ngại ngùng.
Thay vào đó, vào lúc này, anh ta lại có một loại cảm xúc rất kích thích và rất phẩn khích.
Điều anh ta thích làm nhất là giở thủ đoạn với những người phụ nữ đã kết hôn trong phòng tân hôn của họ.
Chuyện này là một chuyện đặc biệt kích thích.
Vốn dĩ, sự quan tâm của anh dành cho Trịnh Tuyết Dương ở mức trung bình thôi, nhưng bây giờ khi anh ta nghe tin cô đã kết hôn thì Chu Cường lại càng hưng phần hơn.
Đặc biệt là trong thâm tâm anh biết rõ rằng tập đoàn tài chính Phong Trạch muon ra tay đối với tập đoàn Emgrand.
Chỉ cần họ có thể thành công, Trịnh Tuyết Dương sẽ biển thành một người phụ nữ không có một xu dính túi.
Đến lúc đó, không phải chuyện sẽ tùy ý để anh ta hành động sao? Lúc này, trên mặt Chu Cường lộ ra nụ cười, anh ta sån ý mở miệng: “Tổng giám đốc Trịnh tuổi còn trẻ mà cả sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.
Quả nhiên là vô cùng xuất sắc! Hạng mục công trường này cô cũng làm rất khá.”
Trịnh Tuyết Dương lại cười nói: “Đây không phải là do có được sự chiếu cố của lãnh đạo Chu sao.
Đúng rồi, ở đây tôi có một ít trà do chính tay trồng, mời lãnh đạo Chu cầm một ít về thưởng thức.”
Trịnh Tuyết Dương nói xong thì ra hiệu cho trợ lý của mình dùng hai tay biểu anh ta một hộp trà.
Điều này chính là cái người ta gọi là quà cáp nhiều thì người không trách.
Trịnh Tuyết Dương kinh doanh nhiều năm, cô hiểu rất rõ bản chất của đám người quan chức này.
Có những lúc chính là cần phải có những thứ như thể.
Bằng không, Diêm Vương thì dễ đấu, tiểu quỷ thì khó chơi.
Nếu những người như Chu Cường ngày nào cũng đến gây rối thì dự án này của cô có còn làm được nữa không chứ? Nhưng cô không thể tưởng tượng được rằng lúc đó Chu Cường lại bất ngờ vở lấy hộp trà và đập mạnh nó xuống đất.
- -----------------