Chàng Rể Quyền Thế

Chương 137: Chương 137




“Cô Hương đây đã nói cho tôi biết về chuyện của cô. Cũng không phải chuyện gì to tát, lát nữa tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết.” Tô Hoài Bão bày ra vẻ mặt bí hiểm.

Sau đó ánh mắt anh ta đánh giá Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới một lượt rồi mới thở dài nói: “Tôi vẫn hay nghe người ta nói cô Dương đây là hoa khôi thành phố Hải Dương. Thứ đẹp đẽ trên trời dưới đất không thiếu, tôi cũng không quá tin tưởng những lời ấy nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được người thật. Quả là nghe tên không bằng gặp mặt, chỉ tiếc cô Dương đây đã kết hôn, nếu không chắc chắn tôi sẽ theo đuổi cô Dương.”

Tính cách của Tô Hoài Bão tương đối chủ động, lúc này khi anh ta mở miệng nói, ánh mắt anh ta nhìn Trịnh Tuyết Dương với ý đồ rất rõ ràng. Ánh mắt ấy khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu, thế nhưng bây giờ bản thân cô còn phải dựa vào anh ta để tiếp cận với giới lãnh đạo của Công ty đầu tư Bùi Thị, thế nên Trịnh Tuyết Dương cũng không thể nói thêm bất cứ điều gì.

“Tổng giám đốc Hoài Bão, anh hiểu lầm rồi. Tuyết Dương nhà chúng tôi đúng là đã kết hôn nhưng cũng chỉ là chuyện có danh mà không có thật. Đã ba năm trôi qua, ngay cả ngón tay của cô ấy mà cái tên chồng vô dụng kia cũng chưa được chạm vào lấy một lần. Hơn nữa dì Linh luôn có ý định đuổi tên con rể kia ra khỏi cửa. Nếu như để dì biết có một người ưu tú như anh đây theo đuổi Tuyết Dương, tôi nghĩ bất kể là dì Linh hay là người nhà họ Trịnh đều rất hoan nghênh đấy.” Triệu Lan Hương hì hì cười nói, tối nay mục đích của cô ta vốn là làm mai cho Tô Hoài Bão và Trịnh Tuyết Dương.

“Triệu Lan Hương, chị đừng nói linh tinh. Em không có ý định ly hôn với Bùi Nguyên Minh đâu.” Trịnh Tuyết Dương thấp giọng mở miệng nói, chẳng qua là lúc nói lời này cô cũng có chút chột dạ. Mấy ngày trước chính cô đánh đuổi Bùi Nguyên Minh đi, đã mấy ngày nay Bùi Nguyên Minh vẫn chưa về nhà, bây giờ cô cũng không biết anh đã chạy đi đâu.

Tô Hoài Bão cười cười, không nói gì, chỉ có đôi mắt thâm trầm nhanh chóng nhìn về phía Triệu Lan Hương một cái.

Triệu Lan Hương hiểu ý, cô ta nhanh chóng ôm lấy cái eo thon nhỏ của Trịnh Tuyết Dương, nói: “Tuyết Dương, em muốn gì nữa? Cái tên vô dụng kia thì có cái gì tốt? Một tên ở rể vô dụng, mỗi ngày ăn cơm em kiếm, ở chỗ của em, thế mà em mới mắng có vài câu hắn ta đã không thèm về nhà? Để chị nói cho em biết, tên kia bám váy đàn bà giỏi lắm, mấy ngày hôm trước ở phố đi bộ chị còn thấy hắn ta ngồi trên xe của một cô gái giàu có nữa đấy!”

“Cô gái giàu có?” Trịnh Tuyết Dương có chút kinh ngạc hỏi lại.

“Đúng rồi đấy, em nghe không nhầm đâu, người ta ngồi xe Ferrari cả đấy, cái xe ấy không phải thứ mà người bình thường có thể mua được. Theo chị thấy, người như thế chịu làm một người con rể thành thật còn ổn, thế nhưng hắn ta lại không thành thật, còn là một tên oắt con vô dụng. Người như vậy em giữ bên mình có ích lợi gì cơ chứ? Con chó nuôi lâu còn biết nghe lời, em nuôi hắn ta lâu như thế có được chút ích lợi gì chưa? Bây giờ lúc em gặp phải phiền phức lớn như thế, hắn ta có thể giúp em giải quyết sao? Ngoại trừ việc ồn ào làm em không yên, hắn ta còn có ích lợi gì chứ?” Triệu Lan Hương hừ lạnh nói.

“Có thật không?” Trịnh Tuyết Dương vẫn có chút không thể tin tưởng, Bùi Nguyên Minh mà cô biết không phải người như thế.

“Sao lại không thật chứ, em cứ xem xem có phải thật hay không. Cô gái kia giỏi lắm, ngay cả người như Lâm Hạo cũng không dám động đến cô ta, chị nghĩ cô ta đến từ thủ đô. Nói đến mới thấy, cái tên Bùi Nguyên Minh này cũng coi như là có số chó ngáp phải ruồi, lăng nhăng thế mà lại có thể quen được một người giàu như cô ta. Đây, em xem đi, chị còn chụp ảnh đây này.” Vừa nói, Triệu Lan Hương vừa lấy điện thoại di động ra đưa cho Trịnh Tuyết Dương xem.

Trong điện thoại di động có một tấm hình, trong tấm hình ấy là hình ảnh Bùi Nguyên Minh tựa người phía trước chiếc Ferrari, cách đó không xa là một bên mặt của Hạ Vân. Thấy tấm ảnh này trong lòng Trịnh Tuyết Dương có chút hụt hẫng, đây là chồng cô không sai, thế nhưng người phụ nữ kia là sao?

“Xem xong chưa? Em cho rằng đàn ông không có tiền là có thể ngoan ngoãn, thành thật ư? Nào có phải thế, chẳng qua là do bọn họ chưa gặp được cơ hội mà thôi. Một khi có cơ hội, bọn họ có thể khốn nạn hơn bất cứ ai!” Triệu Lan Hương vừa bày ra vẻ mặt tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lập tức chuyển đề tài nói: “Em xem tổng giám đốc Hoài Bão của chúng ta đi, người ta ga lăng lịch thiệp, khí chất biết bao nhiêu, người ta lại vừa trẻ vừa có nhiều tiến nữa. Có người như vậy theo đuổi em, em không nên bỏ qua. Bỏ qua thôn này, chưa chắc đã có thôn tiếp theo tốt đẹp hơn!”

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương có chút nhợt nhạt, bàn tay nắm điện thoại di động của cô run lẩy bẩy. Bùi Nguyên Minh thế mà dám ở chung với những người phụ nữ khác, bản thân cô cũng không biết rốt cuộc cảm giác trong lòng cô lúc này là cảm giác gì.

Là ghen? Hay chỉ đơn giản là tức giận?

Đúng lúc này, Tô Hoài Bão đã lấy thiệp mời ra, xoay người nói: “Hai người đẹp này, buổi đấu giá bí mật sắp bắt đầu rồi, hay là chúng ta cứ đi vào trong đó ngồi trước nhé? Xem xem hai người có thích thứ gì không, chỉ cần là thứ hai người để ý, chuyện tiền nong không là gì cả.”

Triệu Lan Hương sáng mắt lên, nói: “Tổng giám đốc Hoài Bão, vậy cảm ơn anh trước nhé.”

“Việc nhỏ mà thôi.” Tô Hoài Bão dửng dưng như không mở miệng nói. Đối với anh ta, số tiền vài trăm đôi tỷ không tính là gì hết nhưng phụ nữ xinh đẹp lại rất hiếm thấy. Kể từ lần vô tình gặp Trịnh Tuyết Dương, anh ta đã muốn theo đuổi đối phương. Để có được cuộc gặp gỡ với người đẹp như ngày hôm nay anh ta đã phải kéo cả Triệu Lan Hương vào, đã bỏ ra bao công sức như thế sao anh ta có thể buông tha được?

Triệu Lan Hương đi lên trước vài bước, đứng bên cạnh Tô Hoài Bão thấp. giọng nói: “Tổng giám đốc Hoài Bão, tôi đã giúp anh đưa người tới, cũng đã tạo cơ hội cho hai người rồi, nhưng cuối cùng chuyện có thể thành công hay không phải xem chính anh rồi.”

“Cô Hương có thể yên tâm được rồi, tôi vừa gặp Tuyết Dương đã phải lòng cô ấy, chỉ là không có cơ hội thổ lộ tiếng lòng mà thôi. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cô thất vọng.” Tô Hoài Bão mim cười mở miệng.

Triệu Lan Hương cũng khẽ mỉm cười, cô ta nhanh chóng xoay người định mở miệng gọi Trịnh Tuyết Dương thì sắc mặt của cô ta bỗng nhiên tối sầm lại.

Mịa nó, đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, sao cái tên oắt con vô dụng Bùi Nguyên Minh lại có mặt ở đây thế kia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.