Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1417: Chương 1417




Một người đàn ông chỉnh tê bước nhanh đến dưới sự bảo vệ của một vài người vệ sĩ.

Đó chính là Lý Hàn Thiên, người được biết đến như một thiên tài ở Băng Quốc, văn võ song toàn.

“Anh Lý! Anh Lý!”

Khi Phác Tuấn Sơn đang năm trên mặt đất nhìn thấy Lý Hàn Thiên, anh ta gần như nhảy dựng lên “Anh Lý, rốt cuộc anh đã đến rồi!”

“Anh phải lấy lại công bảng cho tôi!”

“Sáng nay tên ở rể này chạy tới làm phiền công ty chúng ta, còn nói linh tinh cái gì mà anh muốn chuyển giao toàn bộ tài sản của bộ phận hành chính Đà Nẵng cho cậu tai”

“Anh nói cho tôi biết, cậu ta chính là kẻ dối trá, đúng không “Tài phiệt Thượng Tinh của chúng ta quyền thế như vậy, lẽ nào phải sợ một tên Đại Hạ?”

“Mau, anh Lý, giảm gãy chân tên ở rể này đi! Đánh gãy chân cậu ta!”

Phác Tuấn Sơn chỉ vào Bùi Nguyên Minh và nói lớn, với vẻ mặt tự mãn.

Anh ta không bao giờ muốn tin rằng Bùi Nguyên Minh lại có sức mạnh và thân phận như vậy.

Vào lúc này, anh ta hy vọng rằng người lãnh đạo trực tiếp của mình – Lý Hàn Thị: người có thân phận đặc biệt, sẽ giảm chết Bùi Nguyên Minh.

Lý Hàn Thiên bước nhanh đến nỗi loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đường, lúc này, anh ta liếc nhìn Phác Tuấn Sơn, hận đến nỗi muốn dùng tay bóp chết anh ta.

Tên khốn này đang nói nhảm nhí gì vậy?

Nếu chọc giận người này, anh ta sẽ chết không có chỗ chôn đâu!

Sau đó, không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Lý Hàn Thiên đã nhanh chóng bước tới, trước ánh mắt sững sờ của mọi người, rồi quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh “bịch” một tiếng.

Phác Tuấn Sơn sững sờ!

Lý Nhược Nam sững sờ! Quách An Nhiên sững sờ!

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Lý Hàn Thiên cao sang quyền thế, con trai của Lý Vân Thiên, đại diện vùng Đại Hạ của tài phiệt Thượng Tinh, vậy mà lại quỳ xuống!

Quỳ “bịch” xuống một tiếng!

Những quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán đó đều biết Lý Hàn Thiên là một nhân vật như thế nào, lúc này sắc mặt của cả đám đều méo xệch, rất lâu sau mới phản ứng lại.

Một lúc sau, Phác Tuấn Sơn đột nhiên rùng mình một cái, sau đó nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt giống như đang bảo vệ chủ, giọng the thé nói: “Cậu đã làm gì? Cậu đã làm gì anh Lý? Đồ khốn kiếp!”

Trong lòng Phác Tuấn Sơn, cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận, có sức mạnh đến đâu, thì anh cũng không có tư cách gì để sánh với tài phiệt Thượng Tinh?

Nhưng ngay khi Lý Hàn Thiên xuất hiện, anh ta đã quỳ xuống, đây hản là do Bùi Nguyên Minh giở trò bịp bợm.

Nhìn thấy Lý Hàn Thiên đến, Bùi Nguyên Minh cũng thản nhiên đi tới, vẻ mặt lãnh đạm.

Và khi anh bước đến gần, toàn thân Lý Hàn Thiên run rẩy Anh ta muốn nhảy dựng lên giết chết Phác Tuấn Sơn ngay lúc này, nhưng không có sự cho phép của Bùi Nguyên Minh, anh ta thậm chí còn không dám nói.

Mà Phác Tuấn Sơn thậm chí còn không nhận ra rằng, ông chủ quyền thế trong mắt anh ta, chả là cái thá gì so với Bùi Nguyên Minh.

Lúc này đây, Phác Tuấn Sơn nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tên họ Bùi kia, tài phiệt Thượng Tinh của chúng tôi không phải là người mà cậu có thể đắc tội đâu!”

“Tôi không quan tâm thân phận của cậu như thế nào, tôi cũng không cần biết sức mạnh của cậu ra sao, nhưng cậu lại bắt anh Lý quỳ xuống, cậu xong đời thật rồi!”

“Cậu đây là đang chống đối tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi, là đang chống đối với Băng Quốc chúng tôi!”

“Ồn ào quá!”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

“Bốp: Vừa nói xong, Bùi Nguyên Minh đã tát anh †a một cái, trực tiếp khiến Phác Tuấn Sơn hồn bay phách lạc.

Trong nháy mắt đó, Phác Tuấn Sơn rách da toác thịt, chảy máu mũi.

“Cậu đánh tôi! Sao cậu dám đánh tôi trước mặt anh Lý? Cậu chết chắc rồi! Anh Lý sẽ không buông tha cậu đâu!” Phác Tuấn Sơn ôm mặt, nổi điên lên “Bụp”

Phác Tuấn Sơn chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp đá anh ta nằm lăn lộn.

Lúc này, Phác Tuấn Sơn vô cùng thảm bại, miệng chảy đầy máu, tuyệt vọng nhìn Lý Hàn “Thiên: “Anh Lý, sao anh không nói gì? Sao anh lại quỳ xuống? Chúng ta là tài phiệt Thượng Tinh, chúng ta đã bao giờ phải chịu nhún nhường đâu? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.