Chàng Rể Quyền Thế

Chương 142: Chương 142




Đồng thời cả người anh ta khẽ run lên, lẽ nào đây là người phụ nữ của La Văn Thăng? Nếu đúng như những gì anh ta nghĩ thì chắc tên ăn bám này… Lúc này, trên khuôn mặt của người phục vụ đã hiện lên đầy vẻ khinh bỉ, còn suýt chút nữa để lộ ra.

Bùi Nguyên Minh không nóng vội, Tô Hoài Bão nói rằng anh ta quen được một lãnh đạo trong công ty đầu tư Bùi Thị, muốn dùng mối quan hệ này để tiếp cận Trịnh Tuyết Dương. Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề chính là dù Tô Hoài Bão có quen được ai đi chẳng nữa thì cũng vô ích thôi.

Đúng lúc này, một người phục vụ đi tới, anh nhẹ giọng nói: “Không phải mấy người vừa nói không có thiệp mời thì không được phép tham gia hội đấu giá sao? Bây giờ lại kêu tôi quay về? Các người xem tôi là cái gì?”

Trong lòng người phục vụ thầm mắng: “Cái đồ ăn chùa, không đúng, cái đồ kẻ thứ ba mà dám tới đây làm màu! Nếu không nhờ Tổng giám đốc Thăng tốt bụng nói thay thì chắc đến tư cách đi dọn toilet cho sơn trang Vân Hòa của chúng tôi cũng không có.”

Nhưng người phục vụ đó không dám biểu hiện rõ ra mà kính cần nói: “Thưa anh, trước đây tôi có thái độ không tốt, không biết anh chính là khách quý của Tổng giám đốc Thăng. Xin anh thứ lỗi cho kẻ có mắt không tròng này!”

Khi nói chuyện, cả hai tay người phục vụ đều thả lỏng nhưng trong lòng anh ta lại bức rức vô cùng.

Hai nhân viên bảo vệ cũng đành bó tay lùi xuống, không còn cách nào, ai bảo hai người này là khách quý của Tổng giám đốc Thăng chứ. Nếu không mời được hai người này trở về thì chắc có lẽ họ sẽ mất công việc này mất thôi. Tại lối vào phòng VIP của hội đấu giá Vân Hòa.

Lúc này, La Văn Thăng đang đứng chờ ở đấy với nụ cười trên môi, ông ta cười nhẹ khi nhìn thấy bọn Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân đang đi lại chỗ mình: “Hai người đến rồi.”

Cách ông ta không xa là những ông chủ của các công ty, họ đều khả ngạc nhiên khi nhìn thấy được cảnh này, tự hỏi một người thanh niên ăn mặc mộc mạc như thế có tài cán gì mà có thể làm cho một tổng giám đốc ngân hàng như La Văn Thăng đối xử tốt với bọn họ như thế.

La Văn Thăng không hề bận tâm đến ánh nhìn của những người khác, cũng chẳng có ý định giới thiệu Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân với mọi người xung quanh. Thay vào đó, ông ta trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Minh, tôi biết cậu rất không thích phô trương nên tôi không chào đón cậu ở cửa lớn. Các nhân viên kia không biết thân phận của cậu nên có hơi nặng lời, nếu xúc phạm đến cậu thì tôi chỉ muốn nói rằng mong cậu rộng lòng bỏ qua.”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Không trách họ được, chỉ tại tôi quá nghèo đến cả quần áo mới cũng không mua nổi.”

“Ha ha ha, Tổng giám đốc Minh quả là thích nói đùa.” La Văn Thăng cười nói: “Vậy mời Tổng giám đốc Minh vào phòng VIP của tôi, căn phòng có một ưu điểm chính là người ngoài không thể nhìn thấy bên trong chúng ta đang bàn chuyện gì, không ai có thể làm gián đoạn chúng ta.”

“Cứ để Hạ Vân đến phòng VIP đi, lát nữa có vật gì tôi cần thì bảo cô ấy ra giá là được. Còn tôi thì muốn xem ở dưới.” Bùi Nguyên Minh trầm ngâm nói.

Hạ Vân khẽ gật đầu, biết Bùi Nguyên Minh có ý định riêng nên bước vào phòng VIP theo lời anh.

Về phía của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương đang ở đây nên kiểu gì anh phải đi xem sao. Cô gái này quá ngây thơ, lỡ như bị lừa thì làm sao đây?

La Văn Thăng cười nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần Tổng giám đốc Minh thích là được. Nhưng trước khi chính thức bắt đầu, cậu hãy theo tôi đến nghỉ ngơi ở phòng VIP trước nhé, có được không?”

“Đương nhiên.” Bùi Nguyên Minh cười đáp. Đang nói chuyện thì đột nhiên hai người nghe có tiếng ồn vang lên từ phía đại sảnh.

Một người phụ nữ cực kì quyến rũ nhưng không kém phần lạnh lùng đang bước vào đại sảnh, vừa xuất hiện thì cô ta đã thu hút được tất cả ánh nhìn của mọi người trong này.

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn người phụ nữ này, cảm thấy cô ấy hơi quen mắt nhưng không thể nhớ được đó là ai.

Nhưng lại thấy được La Văn Thăng hít một hơi thật sâu và hỏi: “Sao cô ấy lại đến đây?”

Bùi Nguyên Minh nhìn về phía đó và hỏi: “Người này là người quen của Tổng giám đốc Thăng sao?”

“Đương nhiên là người quen.” La Văn Thăng nói khẽ: “Cô gái này có xuất thân không phải tầm thường đâu, con gái lớn của nhà họ Đặng đấy.”

“Nhà họ Đặng?” Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, mất một lúc mới nhớ ra: “Có phải là nhà họ Đặng kinh doanh đồ cổ không?”

“Đúng thế, cô ấy chính là con gái lớn nhà họ Đặng, Đặng Nhã Lan.” La Văn Thăng cảm thán: “Đừng thấy nhà họ Đặng chỉ kinh doanh đồ cổ bèo bọt đơn giản, nhưng thực tế cái nghề này dính dáng nhiều thứ lắm. Tiền mặt và tài sản cố định chỉ là một phần nhỏ thôi, những món đồ cổ hiếm có mới chính là gia tài thật sự của gia đình họ.”

“Cô thiên kim Đặng Nhã Lan này cũng là một trong số những khách hàng sở hữu thẻ vàng đen.”

Nghe đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng đã hiểu ra. Những người sở hữu thẻ vàng đen thì số tiền trong tài khoản ngân hàng ít nhất cũng phải là vài chục tỷ, và mấu chốt là đây là đây không phải mà việc một người bình thường có thể làm được.

Không ngờ người phụ nữ lạnh lùng này lại giàu có đến thế. “Cô Nhã Lan.” La Văn Thăng bắt chuyện với vẻ mặt tươi cười nói.

“Tổng giám đốc Thăng đã lâu không gặp.” Tuy Đặng Nhã Lan là một người lạnh lùng nhưng cũng nở một nụ cười hiếm thấy, vì bản thân cô ấy cũng biết là La Văn Thăng không dễ đối phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.