Rượu càng uống càng nhiều, rất nhanh Bùi Nguyên Minh đỏ mặt đỏ cổ.
Bạch Tuấn Hào thấy cảnh này, liên tục cười mia.
Bùi Nguyên Minh này đúng là một tên ngốc, bị người ta cậy đồng hiếp yếu mà còn vui vẻ như thế.
Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của anh ta, lại thêm mấy chén nữa, Bùi Nguyên Minh chắc chắn không được.
Anh uống xong một vòng nữa, không mất nửa cái mạng, cũng phải đi rửa ruột.
Chu Chính Nghĩa thì lộ ra vẻ mặt thán phục.
Anh Bạch đúng là anh Bạch, chiêu thức không đánh mà thắng lại tăng lên rồi.
Đối với tên ngốc như Bùi Nguyên Minh, nên chơi như vậy.
Anh ta lập tức cầm ly rượu đi tới.
Rất nhanh, rượu Liqueur trong phòng đều thấy đáy.
Trịnh Khánh Vân kéo tay Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh rể, không thể uống nữa, chúng ta về nhà có được không?”
“Phụ nữ thì biết cái gì, đàn ông bọn anh uống rượu, không phải chuyện của phụ nữ!”
Thân thể Bùi Nguyên Minh lắc lư, đôi mắt say lờ đờ mông lung, bộ dạng như sắp không được. “Đúng đúng đúng, cậu chủ Bùi nói không sai, tối nay chúng ta không say không về!”
“Người đâu, mang rượu Mao Đài!”
Rất nhanh, một rương Mao Đài độ rượu cao được đưa lên. Dựa theo cách nghĩ của đám Bạch Tuấn Hào, uống nhiều rượu như thế, Bùi Nguyên Minh sẽ nhanh nghéo mới đúng.
Nhưng kết quả khiến người ta bất ngờ chính là, Bùi Nguyên Minh uống vài cân rưou rôi, nhin có vẻ như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn luôn đứng sừng sững không ngã, trái lại còn có thể tiếp tục uống rượu với đám Bạch Tuấn Hào.
Trịnh Khánh Vân sốt ruột tới mức mất đều đỏ lên, không ngừng khuyên can, nhưng Bùi Nguyên Minh luôn không để ý tới, mà say khướt uống rượu với đối phương.
Rất nhanh, một chai Mao Đài uống cạn, âm thanh âm ở xung quanh gần như không còn
Lúc này sắc mặt đảm Bạch Tuấn Hào vô cùng khó coi, cả đám đều ngôi trên ghế há to miệng thở dốc, cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Lúc này ý thức của bọn họ đều có chút không tinh táo, ảnh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập kỳ lạ.
Thấy không có ai kính rượu, Bùi Nguyên Minh tự minh cầm lấy một chai rượu, đi tới trước người đám Chu Chính Nghĩa, nói: “Nào, có qua có lại mới toại lòng nhau!”
“Vừa rồi các cậu kính tôi nhiều như vậy, bây giờ tới lượt tôi kính các cậu!”
“Một ly này, là kính mọi người đánh nhau xong thì thành ban!”
“Một ly này, là vì bồi tội!”
Bùi Nguyên Minh vừa nói, vừa rót đầy cho hai bên.
Đảm Bạch Tuẩn Hào và Chu Chính Nghĩa vốn còn có chút khinh thường, cảm thấy Bùi Nguyên Minh đã uống choáng váng, nếu không sao dám kính rượu bọn họ?
Nhưng rất nhanh, sắc mặt bọn họ thay đổi rồi.
Tuy Bùi Nguyên Minh nhìn như vẫn lung lay sắp đổ, có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng lúc kính rượu, lại không choáng váng chút nào.
Rất nhanh ba vòng qua đi, đám Chu Chính Nghĩa cảm thấy mình sắp chết, nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh giống như người không có chuyện gì.
Khóe miệng Bạch Tuấn Hào giật giật, uống rượu trắng với rượu Liqueur, không có mấy người có thể chịu được. Bao gồm cả anh ta, tửu lượng cũng chỉ ba cân.
Nhưng hiện giờ, Bạch Tuấn Hào cảm thấy đầu lưỡi minh đã đau, nói chuyện đều không lưu loát nữa.
Kết quả Bùi Nguyên Minh không có ý để yên, lại tới một vòng nữa. Rất nhanh, đừng nói là đám gái tiếp khách, ngay cả Chu Chính Nghĩa và Bạch Tuấn Hào cũng không đỡ được rồi.
Thân thể bọn họ không lung lay, lúc này đều năm trên bàn, căn bản không dậy nổi.
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, anh rể mình cũng quá trâu.
Lấy thực lực của bản thân áp đảo đám người này rồi hả? “Anh Bạch, rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít! Nào, chúng ta lại uống!”
Bùi Nguyên Minh không có ý tha cho đám người này, mà trực tiếp đỡ Bạch Tuấn Hào lên, sau đó cầm một chén rượu, rót cho anh ta uống.
Bạch Tuấn Hào có lòng không uống, nhưng vấn đề là bây giờ toàn thân anh ta đều mềm nhũn, căn bản không còn sức lực, chỉ có thể bị phần muốn chết bị Bùi Nguyên Minh rót vài chén rượu.