Hạ Vân một hơi nói hết chuyện kim nén trong lòng mấy ngày nay ra, cả người lập tức thoải mái hơn nhiều,
Sau đó cô ấy nói khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, tập đoàn Thiện Nhân rất không dễ dàng mới đưa ra thị trường, anh đối phó tử đại gia tộc ở Cảng Thảnh và tài phiệt Thượng Tinh, nhà họ Chân ở thủ đô đã vô cùng phiền phức.”. Truyện Quan Trường
“Tôi không muốn tăng thêm phiền phức cho anh.” Nhà họ Trầm ở thủ đô là một trong mười gia tộc đứng đầu đúng không?”
Hạ Vân thờ dài nói: “Ông ngoại tôi là Trầm Thiên An.”
“Cái gì?” Bùi Nguyên Minh giật này mình: “Trầm Thiên Ân người giàu nhất Giang Nam?”
“Mà cậu chủ Phương kia, là người nhà họ Phương
Ở Yến Kinh “Cộng thêm nhà họ Hạ ở Yến Kinh các cô nữa, đã là ba gia tộc trong mười gia tộc đứng đầu roi!”
Nói tới đây, trái lại Bùi Nguyên Minh không nhịn được thở dài trong lòng.
Cho dù là với thân phận của mình, lúc nghe tới ba nhà này, đều cảm thấy đau đầu.
Hạ Vân không thể không từ chức, hình như là lẽ đương nhiên.
Dù sao cô ấy không muốn mang tới phiền phức lớn cho mình, “Cốc cốc cốc..”
Bùi Nguyên Minh còn chưa cảm thán xong, cửa phòng bị người ta gõ. “Hạ Vân mở cửa, mẹ tới đón con đây!” Ngoài cửa truyền tới giọng nói.
“Là mẹ tôi…”
Biểu cảm của Hạ Vân vốn coi như bình thường, lúc này sắc mặt đột nhiên thay đổi, thân thể đều cứng ngắc.
Cô ấy vừa tìm quần áo thay, vừa bảo Bùi Nguyên Minh trốn đi.
Bùi Nguyên Minh nói: “Mẹ cô mà thôi, cô sợ cái gi? Hơn nữa tôi là ông chủ của cô, cô là thư ký của tôi, tôi quan tâm cô một chút, cũng không có gì đúng không?”
Hạ Vân đau đầu nói: “Tổng giám đốc Bùi, anh không biết mẹ tôi khó chơi cỡ nào đâu, nếu không tôi đã không bị ép từ chức roi.”
Sau khi nói xong, Hạ Vân nhìn một vòng xung quanh.
Chỉ tiếc trong phòng cô ấy không có nhiều đổ lắm, có vẻ rất trống trải, cho dù muốn giấu một người, trong chốc lát cũng không tìm được. “Loại tình huống này không thể giải thích rõ ràng, nhỡ đâu tôi nấp đi bị phát hiện, đến lúc đó nhày vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.” Bùi Nguyên Anh không thèm để ý nói. “Cho nên đề tôi gặp mặt dì đi.”
“Nếu cô không muốn đến thủ đô, người nào cũng không ép cô đi được!”
Nghe Hạ Vân nói chuyện này xong, Bùi Nguyên Minh đã chuẩn bị tham gia vào chuyện này.
Cho dù mình và Hạ Vân có quan hệ gì, nhưng anh không thể tro mắt nhìn Hạ Vân gà cho một người không biết.
Hạ Vân nghe thấy thể thân thể hơi run rẩy, nhưng mà gấp đến độ xoay quanh, trong lúc này không chủ ý.
Bên ngoài, giọng nói uy nghiêm truyền tới lần hai: “Hạ Vân, mẹ biết con ở bên trong, lập tức mở cửa, nếu không mẹ cho người phá cửa đấy!”
Hạ Vân luống cuống tay chân.
Trái lại Bùi Nguyên Minh không để ý lắm, đi tới mờ cửa phòng.
Thầy cành này, gương mặt Hạ Vân “bum” một tiếng trắng bệch.
Xong đời rồi!
Ngoài cửa, lúc này có mấy nam nữ ăn mặc xa xỉ đang đứng, nhìn bộ dạng đều có khí thế kinh người.
Mà khí thế kinh người nhất trong đám người, là một người phụ nữ trung niên nhìn hơn năm mươi tuổi, ăn mặc đẹp đẽ, quý khí bức người.
Bộ dạng của bà ta có bảy tám phần giống Hạ Vân, trên người tự mang khi thể khiến không ai dám tiếp cận bà ta.
Trừ chuyện đó ra, đám người đứng sau lưng bà ta vừa nhìn là biết không phải người thường, chỉ thản nhiên đứng đó, nhưng lại khóa chặt đường lui của Bùi Nguyên Minh. “Chào dì!”
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Bùi Nguyễn Minh và Hạ Vân cùng mở miệng, Nhin thấy một người đàn ông xuất hiện trong phòng con gái, đôi mắt mẹ Hạ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Hạ Vân, người đàn ông này là ai?”
- -----------------