Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1576: Chương 1576




Xà bà bà, là người Chân Vũ Long phái tới bảo vệ ông cụ

Trịnh.

Thực lực cường đại, là đại cao thủ.

Đây cũng là lý do khiến ông cụ Trịnh tự tin.

Lúc này một lão yêu bà hai tay cầm một con rắn đen đi ra, trên gương mặt bà ta xuất hiện nụ cười kỳ lạ, sau đó mim cười rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Thu Hằng hiện giờ thực lực hơi mạnh một chút cũng cảm thấy da đầu run lên.

Vị xà bà bà này thật đáng sợ, chẳng những thực lực đáng sợ, hơn nữa thủ đoạn một tay chế rắn, lại càng khiến người ta vô cùng e sợ.

Vườn hoa Hoàng Gia.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh rời đi nhiều ngày cùng vào cửa, còn chuẩn bị đồ ăn ngon, bảo Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyễn Minh nhanh về nhà.

Nhìn bộ dạng ba mẹ, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, nhưng cũng không biết không tốt chỗ nào, còn gọi Bùi Nguyên Minh trở về.

Trịnh Khánh Vân cũng được gọi về.

Người một nhà hiểm khi tụ tập cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận.

Lúc thấy Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân tới một chuyện, nói: "Anh rể, một đàn chị em tốt nghiệp xong làm đạo diễn, gần đây chuẩn bị tới trường chúng em lựa chọn một lượng lớn người mới tới thủ đô quay ấy nói bộ dạng rất giống một vai nữ trong nhận của chị ấy, cho nên mời em đến thủ đô “Em vốn định không đi, nhưng nghe nói đãi ngộ không tệ, cho nên em muốn đi thử thời vân!"

Trên bàn cơm, vẻ mặt Trinh Khánh Vân chờ mong nhìn Bùi Nguyên Minh.

Trải qua một số chuyện xong, cô ta cảm thấy minh vẫn là một đứa bé, không thể giúp Bùi Nguyên Minh.

Cho nên bây giờ cô ta chiếm được cơ hội có thể nhanh chóng trưởng thành, cho nên muốn đi thử xem.

Lúc này Trịnh Khánh Vân nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh, chờ mong câu trả lời của anh.

Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, nhưng chưa kịp mở miệng, Thanh Linh đã không khách sáo ngắt lời: “Mở miệng anh rể, ngậm miệng anh rể, người không biết còn tưởng hai đứa có quan hệ rất tốt!"

Trịnh Khánh Vân kinh ngạc nhìn Thanh Linh một cái, cô ta cảm thấy thái độ của mẹ mình hôm nay không đúng lắm. Bùi Nguyễn Minh cười với Trịnh Khánh Vân, ý bảo hai bên liên lạc bằng di động. "Bùi Nguyên Minh, hôm nay mẹ bảo con về ăn cơm, là có một chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với con, hi vọng con giúp mẹ chuyện này!" Thanh Linh cổ nở nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc.

Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương chần chừ, nhìn mẹ mình với vẻ kinh ngạc, không biết bà ta muốn nói gì.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Mẹ à, mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng, con có thể làm được, con nhất định sẽ gắng sức.

Trong suy nghĩ của Bùi Nguyên Minh, có lẽ Thanh Linh để mặt tới tài sản của mình. Nhưng mà bây giờ tài sản của anh đã tăng lên gấp bội, còn cầm cổ phần của tài phiệt Thượng Tinh, đối với anh mà nói tiền bạc chỉ là con số mà thôi.

Nếu Thanh Linh muốn tiền, anh cảm thấy không phải là vấn đề gì quá lớn, đều có thể thỏa mãn bà ta.

Không thể ngờ tới, lúc này Thanh Linh không bàn chuyện tiền bạc, mà vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: "Bùi Nguyên Minh à, trước đây mẹ cảm thấy con không xứng với Tuyết Dương, bây giờ xem ra, là mẹ hiểu lầm con rồi!" "Con là thể tử Minh của Đà Nẵng đấy, không phải con không xứng với con gái mẹ, mà là con gái mẹ không xứng với con!"

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Me, con và Tuyết Dương là vợ chồng nhiều năm như vậy, không có xứng đôi hay không." "Không, Tuyết Dương không xứng với con!” Vẻ mặt Thanh

Linh chắc chắn, sau đó đưa ra yêu cầu của mình. "Cho nên hôm nay mẹ chỉ có một yêu cầu, đó chính là con ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, cho Tuyết Dương tự do, có thể chứ?” "Cái gì?" Bùi Nguyên Minh đều đã sửng sốt, cho rằng nghe lầm. Tay Trịnh Tuyết Dương cầm đũa hơi run lên, theo đó đồ ăn rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.