Chàng Rể Quyền Thế

Chương 159: Chương 159




Trịnh Tuyết Dương cũng có chút lo lắng bèn xin lỗi: “Cô Nạp, ngại quá, Bùi Nguyên Minh chỉ nói vậy thôi, cô đừng để tâm, đừng tính toán với anh ấy.”

Giang Văn Huy nói kháy: “Trịnh Tuyết Dương, tuy rằng anh ta là chồng của cô, nhưng không phải lúc nào cô cũng bảo vệ anh ta như vậy. Người nào nhát chính là nhát, cô không cần thiết phải nói thế.”

Nạp Nhã Lan cau mày, sắc mặt cô ta càng trở nên xấu xí hơn, vốn dĩ chuyện đã qua rồi, bây giờ làm lớn lên như vậy thì cô chỉ càng thêm mất mặt.

Vừa nghĩ tới đây, giọng điệu của cô đã liền trở nên hơi lạnh lùng, nói: “Bùi Nguyên Minh, danh tiếng của gia tộc họ Nạp chúng tôi không phải chuyện đùa, Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng, nếu không sự việc sẽ càng rắc rối thêm thôi.”

Bùi Nguyên Minh càng thêm có hảo cảm với Nạp Nhã Lan, rất ít người có được tính cách thẳng thắn như vậy.

Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh chậm rãi cười nói: “Cô Nạp, đừng vội, nghe tôi giải thích.”

“Lúc trước cô có nói bức “Phú Xuân sơn cư đồ” của bảo tàng mới là thật, mà tôi nói bức “Phủ Xuân sơn cư đồ “ở đây mới là thật, trên thực tế, cả hai bức tranh đều là thật. Trong tình huống này, cả hai chúng ta đều thẩm định chính xác, nên đương nhiên là không phân thắng bại. ”

“Hmmm!”

Tất cả ánh mắt đột nhiên dồn lại. Tên ở rể này nói rất có lý, luận điểm luận chứng rõ ràng, mà sự việc có vẻ đúng là như vậy.

Cả hai bức tranh đều là thật nên đương nhiên là mắt thẩm định của hai người đều chính xác, không cần vạch rõ thắng thua nữa. Nạp Nhã Lan nghe xong những lời này, vẻ lạnh lùng trên mặt hòa hoãn đi không ít, nét mặt lộ ra một chút vui mừng, mim cười nói: “Nếu nói như vậy thì tôi không cần gọi anh là cái kia nữa…”

Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh trở nên kỳ quái, thật ra khiến cô gái xinh đẹp lạnh lùng này gọi mình là cái đó có vẻ cũng hơi kích thích thì phải?

Mà lúc này, Nạp Nhã Lan sảng khoái giơ tay phải ra nói: “Cảm ơn anh Bùi đã cho tôi một bài học sống động. Việc thẩm định cổ vật quả thật phải vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, không được phiến diện. Trước đây ông tôi cũng đã chỉ ra khuyết điểm này của tôi rồi, nhưng do tôi luôn tự tin vào mắt thẩm định của mình, không ngờ bản thân cũng có ngày nhìn nhầm”. Bùi Nguyên Minhcũng mỉm cười đưa tay ra, khẽ bắt lấy bàn tay gầy yếu của Nạp Nhã Lan, nói: “Cô Nạp khách sáo rồi, tôi cũng phải cảm ơn cô nhiều, chứ không tôi cũng không mua nổi bức tranh này!”

Lời nói này vừa dứt, ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức rực lửa. “Phú Xuân sơn cư đồ” bản thật đấy! Đây là bảo bối mà có tiền cũng không mua được!

Trong đám người, hai mắt Giang Văn Huy đỏ ngầu! Anh ta coi Nạp Nhã Lan là cấm kị của mình, mà tên Bùi Nguyên Minh lại dám bắt tay với cô? Bây giờ đến suy nghĩ giết chết Bùi Nguyên Minh cũng đã này ra trong đầu anh ta rồi.

Trịnh Tuyết Dương ngược lại hơi sửng sốt, vô thức tiến lên muốn gạt tay Bùi Nguyên Minh ra. Bởi vì cô phát hiện mình vô cùng khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, bản thân cô cũng không thể giải thích được vì sao lại thế.

Mà lúc này sắc mặt của người chủ trì đấu giá đã hơi tái đi, vừa rồi cô ta không biết bức “Phú Xuân sơn cư đồ” này là thật hay giả, hét giá 350 nghìn cô ta cũng chẳng để ý.

Nhưng mà bây giờ đã xác định bức “Phú Xuân sơn cư đồ” này là hàng thật, vậy thì giá vừa nãy quả thật như một trò đùa.

Cô ta gần như vô thức nói: “Vị tiên sinh này, nếu bức “Phú Xuân sơn cư đồ” này là thật thì cuộc đấu giá vừa rồi coi như không có hiệu lực.” Khi lời nói vừa dứt, mọi người xung quanh đều nhìn nhau, nhưng ngay sau đó, Tô Hoài Bão liền gật đầu nói: “Cô ấy nói đúng. Vì bức “Phú Xuân sơn cư đồ “này là thật, vậy, cuộc đấu giá vừa nãy coi như không tính! Mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu! ”

“Đúng đấy! Bức tranh như vậy làm sao có thể bán với giá 350 nghìn!”

“Chúng tôi ủng hộ tái đấu giá!”

“Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người …” Người chủ trì đấu giá liên tục cúi đầu, sau đó vươn tay định lấy lại “Phú Xuân sơn cư đồ “.

Nhưng động tác của Bùi Nguyên Minh còn nhanh hơn cô ta, lấy bức ” Phú Xuân sơn cư đồ ” về cuộn nó trong tay. %3D

“Vị tiên sinh này, ngài định gây rối sao?” Vẻ mặt của người chủ trì đấu giá thay đổi, chưa từng có ai dám gây rối ở nhà đấu giá Vân Hòa, bởi vì đây là địa bàn của nhà họ Vân.

Nhà họ Vân, một gia tộc lớn ở tỉnh, là một thế lực thực sự đáng gờm, chọn biệt thự Vân Hòa làm nơi tổ chức đấu giá cũng chỉ vì có một vài thứ không phù hợp xuất hiện trong tỉnh mà thôi.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Lúc nãy ai vừa nói có đồng ý ra giá hay không thì cần xem bản thân có nguyện ý hay không, hơn nữa bức tranh này không có giá khởi điểm, có thể tùy ý trả giá, đền 350 nghìn cũng được? Sao, bây giờ phát hiện bức tranh này có giá trị rồi liền muốn nuốt lời? Đường đường là nhà họ Vân, không sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc sao?”

Bùi Nguyên Minh nói câu nào cũng vô cùng hợp lý, cái gọi là đấu giá sẽ chú trọng tới việc mua đứt trả đứt, chưa từng có chuyện đồ đã bán ra giá cả không thích hợp lại có thể thu hồi lại cả.

Nguyên tắc là như vậy, nhưng lúc này không một ai lên tiếng nói đỡ giúp

Bùi Nguyên Minh cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.