Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1607: Chương 1607




Đợi tới khi Triệu Quốc Thái cúp điện thoại, Bùi Minh cũng không có thời gian giải thích.

Nhớ tới con gái ông ta Triệu Thanh Hạm, cô nhóc chết tiệt năm đó, Bùi Nguyên Minh cũng lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.

Năm đó cô nhóc chết tiệt đó còn chạy tới chạy lui theo sau mình, có lẽ bây giờ đã thành cô gái trưởng thành?

Nhưng Bùi Nguyên Minh không một chút hứng thú đối với việc ở rể nhà họ Triệu.

Nhưng nếu trùng hợp như vậy, liên lạc với nhà Triệu Quốc Thái, như vậy sau khi đến thủ đô, chắc chắn phải gặp mặt người nhà họ Triệu.

Đợi tới tận chín giờ, Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa trở về nhà.

Bùi Nguyên Minh đi xuống lầu vừa định đi tới nhà họ Trịnh tìm cô, nhưng mới đi xuống lầu, ngoài cửa đột nhiên có chiếc xe Rolls - Royce lái nhanh tới, đỗ trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Cửa xe mở ra, Lôi Tuấn Quang chui ra, trên mặt đều là vẻ nghiêm trọng. “Tổng giám đốc Bùi, một tiếng trước, bỗng nhiên thư ký Hạ nhận được một cuộc điện thoại!" ấy chuyển giao hết mọi chuyện của tập đoàn Thiện

Nhân cho tôi, sau đó lại chuyển một bức thư từ chức, rồi đi thẳng tới sân "Hơn nữa cô ấy nói cô ấy rời đi, nhiều thì nửa năm, ít thì mấy tuần cô ấy sẽ trở "Nhưng tôi cảm thấy thư ký Hạ chắc chắn gặp chuyện gì lớn, tổng giám đốc Bùi, anh phải giúp cô ấy!" "Bỗng nhiên Hạ Vân đến thủ đô sao?"

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Chuyện mẹ Hạ lúc trước anh đã giải quyết, còn tự mình đồng ý mười lăm tháng sau sẽ đến nhà họ Trầm ở thủ đô một chuyển,

Cho nên theo lý, cho dù nhà họ Trầm xảy ra chuyện gì, Hạ Vân cũng sẽ nói cho mình mới đúng.

Đột ngột rời đi như vậy, chỉ có thể nói là có chuyện khác.

Bùi Nguyễn Minh nghĩ một lát, nhanh chóng gọi điện cho mẹ Hạ, kết quả là đối phương tắt máy.

Anh lại gọi cho Hạ Vân, nhưng đối phương cũng ở khu ngoài vùng phủ sóng.

Chuyện này khiến vẻ mặt Bùi Nguyên Minh càng nghiêm trọng hơn.

Nếu là bình thường, số của hai người đều là số tư nhân, còn có kênh liên lạc riêng nên không tùy tiện tắt máy.

Nhưng số của hai người đều không thể liên lạc được, thật sự là...

Đôi mắt Bùi Nguyên Minh nheo lại, chẳng lẽ nhà họ Trầm thật sự xảy ra biển cổ gì? "Đúng rồi, trước khi rời đi nhìn phòng làm việc của thư ký Hạ, bên trong thứ gì cũng không mang đi, cô ấy đi quá vội nên rất nhiều chuyện không chuẩn bị, cho nên tôi thấy được thứ này"

Khi Lôi Tuấn Quang nói chuyện, lập tức lấy một ngọc bội bị vỡ ra đưa cho Bùi Nguyên Minh.

Đây là một cái ngọc Phật, Bùi Nguyên Minh từng thấy Hạ Vân để bên người, nhưng lúc này khối ngọc chất liệu tốt bị vỡ thành hai đoạn, phía giữa có màu máu nhàn nhạt. “Đoàng..."

Ngay sau đó, bỗng nhiên trên bầu trời truyền tới tiếng sẩm rên, mây đen che lấp mặt trời mà đến, mưa như trút nước lập tức hạ xuống.

Híp mắt nhìn màn mưa, Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Phát động mạng lưới quan hệ của tập đoàn Thiện Nhân ở thủ đô, tìm kiếm tung tích của Hạ Vân." “Còn nữa, điều tra xem nhà họ Trầm xảy ra chuyện gì, tôi muốn nhận được kết quả trong vòng một ngày" "Nếu giờ này ngày mai tôi không nhận được kết quả tôi muốn, tôi sẽ tự mình đến thủ đô một chuyen." “Dạ!” Lôi Tuấn Quang không dám khuyên, mà nhanh chóng cúi người hành lễ rồi rời đi. Hạ Vân có thể xem như là tâm phúc của tập đoàn Thiện

Nhân, đột nhiên không có Hạ Vân, có khả năng vận hành trong tập đoàn Thiện Nhân sẽ xảy ra vấn đề.

Trong mưa to, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày nhìn bầu trời. Trong vô hình giống như có một loại lực lượng, không ngừng thúc ép, thúc ép anh đến thủ đô trước. "Thủ đô.."

Bùi Nguyên Minh lẩm bẩm nói.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.