Chàng Rể Quyền Thế

Chương 167: Chương 167




“Mẹ.” Trịnh Tuyết Dương nhẹ giọng nói: “Mẹ đừng nói nữa, lần này là công lao của Bùi Nguyên Minh, hơn nữa nhờ anh ấy liên kết với đường dây của thư ký Vân, con mới có thể lấy được hạng mục đầu tư của công ty đầu tư Bùi thị

“Có thật không?” Thanh Linh lộ vẻ kinh ngạc, trước giờ bà vẫn lo lắng chuyện này, không ngờ chuyện này lại được giải quyết như vậy, lúc này bà nhìn Bùi Nguyên Minh, ngược lại không biết nói gì.

“Được rồi mẹ, chúng ta đi nghỉ trước đi, sáng sớm mai con còn phải đi một chuyến đến công ty đầu tư Bùi thị, còn chuyện khác thì đợi đến khi giải quyết xong chuyện này rồi chúng ta xử lý được không mẹ?” Trịnh Tuyết Dương nói.

“Được, xử lý chuyện chính trước.” Thanh Linh gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói, ” Sàn nhà đã mấy ngày không được lau rồi, còn không mau dọn dẹp sạch sẽ, cả ngày chỉ biết chạy lung tung, có coi đây là nhà không?”

“Vâng, con biết rồi.” Bùi Nguyên Minh đã quen với thái độ của Thanh Linh, cũng không muốn tranh cãi với bà. Dù sao việc nhà trong ba năm nay đều là do anh làm nên anh cũng không quan tâm chuyện nhỏ này.

Trịnh Tuyết Dương không biết đang nghĩ gì, im lặng quan sát Bùi Nguyên Minh, sau đó liền đi tắm.

Nửa tiếng sau, khi Bùi Nguyên Minh đang lau nhà, đột nhiên điện thoại của anh vang lên, là Trịnh Tuyết Dương gọi đến.

“Này, Bùi Nguyên Minh, anh đang làm gì vậy? Vẫn đang lau nhà sao? Mệt không?” Trịnh Tuyết Dương do dự một lúc: ” Nếu như mệt mỏi, có thể đến chỗ của em, em…” Nhưng cô chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh đã thốt lên trong tiềm thức: ” Vợ, anh không mệt…”

Nói xong năm chữ này, Bùi Nguyên Minh sững sờ, lúc này mới phản ứng kịp, cảm thấy vô cùng hối hận. Bùi Nguyên Minh thực sự muốn tát mình một cái, đau lòng đến không thở được, lại để vụt mất cơ hội này! Lần sau không biết đến lúc nào, năm nào Trịnh Tuyết Dương mới chủ động như thế.

Tuyết Dương, anh nói hiện tại anh mệt, thì có thể đi nghỉ ngơi không?” Bùi Nguyên Minh nắm bắt thời cơ, vẻ mặt ngượng ngùng nói.

“Cút!” Trịnh Tuyết Dương lạnh giọng nói, sau đó đột ngột cúp máy, đồng thời cửa phòng vang lên một tiếng ” ầm” rõ lớn.

Bùi Nguyên Minh tuyệt vọng nhìn cây lau nhà trong tay. Thôi xong, không ổn rồi…

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trịnh Tuyết Dương đã ở dưới tầng của công ty đầu tư Bùi thị, lần này không còn ai làm khó cô, một cô gái ngồi ở quầy lễ tân nhanh chóng đưa cô vào phòng khách.

Thư ký Vân cũng không nói lời vô nghĩa, đặt hợp đồng xuống bàn, lần này số tiền đưa ra trong hợp đồng đã trở thành hơn một nghìn tỷ đồng, yêu cầu về lợi nhuận cũng thấp hơn trước.

Trịnh. Tuyết Dương khẽ thở dài, cô biết đây là vận may do Bùi Nguyên Minh đã mang đến cho cô.

Tuy rằng bức tranh Phú Xuân sơn cư đồ’ thật sự rất quý giá, nhưng đối với Trịnh Tuyết Dương, điều quan trọng hơn là được công ty đầu tư Bùi thị đầu tư để tránh cho nhà họ Trịnh phá sản.

Khi Trịnh Tuyết Dương chào hỏi thư ký Vân và bước ra khỏi công ty đầu tư Bùi thị, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều…

Buổi chiều, Trịnh Tuyết Dương gọi điện thoại cho ông nội, thông báo muốn cả nhà tụ họp.

Hai ngày nay, người nhà họ Trịnh vô cùng thất vọng với Trịnh Tuyết Dương, cảm thấy cô nhất định không có biện pháp giải quyết chuyện này. Khi nghe được thông báo, tất cả đều không tình nguyên, nhưng cuối cùng vẫn phải đến biệt thự nhà họ Trịnh.

“Trịnh Tuyết Dương, hai ngày nay không thấy tin tức, mọi người đều tưởng cô mất tích rồi, cô có phải không giải quyết được vấn đề này, vì vậy muốn mọi người tìm biện pháp cho cô? Hay là, cô muốn trốn tránh trách nhiệm?” Trịnh Chí Dụng nói với giọng giễu cợt,

“Tuyết Dương, chuyện này là ông nội giao cho cô chịu hoàn toàn trách nhiệm, chúng tôi cũng không giúp gì được, cô nên tự nghĩ cách giải quyết di!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Khả năng của chúng tôi có hạn nên cũng không giúp được gì!”

“Tuyết Dương, cô có thể tự mình làm!”

Lúc này, thái độ những người nhà họ Trịnh thay đổi một cách đáng ngạc nhiên, hôm nay là thời hạn cuối cùng rồi, nếu như không nhận được đầu tư, nhà họ Trịnh sẽ phải đền tiền cho các công ty hợp tác khác, việc này đối với nhà họ Trịnh là một tổn thất nặng nề.

Không ai tình nguyện giúp Trịnh Tuyết Dương chia sẻ gánh nặng này. Trịnh Thu Hằng giọng điệu kỳ quái nói: ” Trịnh Tuyết Dương, nhẫn trên tay cô %3D khá lớn đấy! Nghe nói tồi qua khi cô ra khỏi cửa thì chồng của cô gặp vận may, mua một bức tranh với giá ba trăm nghìn, và đổi lấy cái nhẫn to như vậy cho cô. Nếu như vậy, chúng ta nên đưa bức tranh đến tặng cho công ty đầu tư Bùi thị, chứ không phải để đổi lấy chiếc nhẫn này!”

Trịnh Thu Hằng vô cùng ghen tỵ, Trịnh Tuyết Dương có thể đeo một chiếc nhẫn quý như vậy sao? Cô ta không xứng?

Đúng đúng đúng, Tuyết Dương, hay là cô lấy nhẫn của cô mang đi tặng thư ký Vân, nói không chừng có thể đổi lấy hợp đồng!”

“Đúng, bây giờ là thời khắc sinh tử của nhà họ Trịnh chúng ta, Tuyết

Dương cô không thể keo kiệt được!”

“Đúng vậy, nhà họ Trịnh có thể giữ được hay không tùy thuộc vào cô đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.