“Không có….. Tôi không có ý ý không tôn trọng anh, ý của tôi là, đánh gãy 1 chân là 7,5 tỷ….” Tô Hoài Bão sững sờ nói, lúc nãy không phải còn khách khí sao? Tại sao bây giờ tên Ngô Kim Hổ này lại tức giận rồi? Lẽ nào thật sự là vì chuyện tiền? Nếu là vì chuyện đấy thì đây không phải là tiền sao, tiền thì ai mà không thích?
“Mày lại vừa chửi ông đây là đồ ngốc sao?” Ngô Kim Hồ tien lên một bước, đám người bên cạnh cũng tiến lên, anh ta quát:”Ai dám bước lên đây, tên họ Tô này dám gọi tao là đồ ngốc, ông đây sẽ giết chết hắn!”
“Anh Hổ, tôi không chửi anh là đồ ngốc, tôi đến để đưa tiền cho anh…” “Anh Hồ, tôi thêm tiền, tôi đưa anh thêm tiền cho anh, được không?”
“A!”
Cuối cùng một tiếng thét vang lên, cơn đau trực tiếp xuyên thẳng từ chân lên đến đầu. Từ nhỏ, Tô Hoài Bão đã luôn được chiều chuộng, chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Lúc này cả người anh ta đau nhói, mềm nhũn nằm trên nền đất, đau đến mức ngất đi.
“Cậu Bùi, hắn đã hôn mê rồi…” Lúc này, Ngô Kim Hổ buông hai tay bên hông xuống, nhanh chóng bước qua, trầm giọng nói.
“Bây giờ loại tiền gì anh cũng nhận sao?” Bùi Nguyên Minh căn bản không để ý chuyện của Tô Hoài Bão, trong mắt của anh, chuyện này như tự làm xấu mặt mình vậy:”Tôi cho anh trà trộn vào con đường này, giữ cho anh vị trí đứng đầu, chính là để tích trữ tài nguyên, chứ không phải để anh đi ức hiếp người khác, nếu như ngay cả chuyện này mà không làm cho rõ ràng, tôi cũng không ngại đổi người khác.”
“Cậu Bùi, tôi cũng không cố ý, thật sự không phải cố ý, đây là do có người trung gian giới thiệu nên tôi mới gặp mặt, nếu như biết hắn là người như vậy, tôi sẽ không cho hắn cơ hội này…” Sắc mặt của Ngô Kim Hổ tái nhợt, ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ là con hổ giấy, không dám tự phụ.
“Tự mình giải quyết cho tốt, tôi có thể đưa anh lên vị trí này, cũng có thể khiến anh mất tất cả, muốn làm anh em của Bùi Nguyên Minh hay là muốn làm kẻ thù của Bùi Nguyên Minh, anh có thể tự mình chọn.” Bùi Nguyên Minh tùy tiện mở miệng, sau đó bước ra để lại Ngô Kim Hổ ngồi trên ghế sofa trong văn phòng.
“Nghe nói gần đây ở thành phố Hải Dương có một vài gia tộc đối với việc thoái vốn của chúng ta có chút không vừa ý?” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.
“Những người khác thì không sao, nhưng bên nhà họ Bạch cũng hơi khó đối phó…” Ngô Kim Hổ lúc này mới thở ra một hơi khi Bùi Nguyên Minh đổi chủ đề, trầm giọng nói.
“Nhà họ Bạch? Là Bạch Chính Đình của nhà họ Bạch sao?” Bùi Nguyên Minh nhàn nhat nói: “Nhà của anh ta có vấn đề gì?”