Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1819: Chương 1819






Lúc này vẻ mặt Lý Khải Lâm có biểu cảm thì ra là thế.

“Thế tử Tạ, tôi sớm đã nghe nói lúc trước Lâm Khang Dụ suýt chết, nhưng mấy ngày gần đây khôi phục khỏe mạnh”

“Ông ta hoài nghi có người nhìn trúng vị trí của ông ta, cho nên muốn giết chết ông ta!”

“Bởi vậy hiện giờ ông ta có một loạt hành động.



“Nếu Bùi Nguyên Minh chính là con chó tay trong của ông ta, đặc biệt dùng để cản người lập uy”

“Như vậy mọi chuyện thông suốt rồi!”

“Dù sao hiện giờ sức khỏe của Lâm Khang Dụ đã khôi phục, tất nhiên là cần thể hiện rõ năng lực của mình đối với các thế lực ở thủ đô”

“Nhưng mà ông ta đột nhiên làm như vậy, không sợ cuối cùng chăng tơ thành kén tự quấn lấy mình sao?”

“Một hơi đắc tội nhiều người như vậy, chẳng lẽ ông ta không sợ người ra tay với ông ta lúc trước, sẽ ra tay lần hai à?”

Tuy Lý Khải Lâm là nhân vật trong giới thượng lưu, nhưng các trở thành nhân vật lớn đứng trên đỉnh cao còn có một khoảng nhất định, cho nên ông ta không nghĩ ra được mục đích của đối phương.

Tạ Doãn Thần ở bên cạnh bình tĩnh thản nhiên nói: “Đối với Lâm Khang Dụ mà nói, đắc tội mấy người có tính là gì chứ?”

“Mục đích của ông ta hiện giờ, chính là muốn tìm một người, thậm chí là một đám người ra ngoài lập uy.



“Chỉ có như vậy mới có thể khiến người ra tay với ông ta lúc trước ném chuột sợ vỡ đồ.



“Ông nên biết, tuy Lâm Khang Dụ là người nhà họ Lâm ở Tô Châu, nhưng ông ta không phải là dòng chính”

“Cho nên vị trí của ông ta hiện giờ chưa chắc đã ổn định, bảo người ta ra ngoài kêu gào, thông qua giết người lập uy tới củng cố địa vị của mình, ở trong giới chúng tôi đều là thủ đoạn nhỏ mà thôi”

“Mà tên nhà quê giống như Bùi Nguyên Minh, có một chút bản lĩnh, có một chút thân thủ, nhưng không có bất cứ năng lực gì ở thủ đô”

“Một khi đã như vậy, để cậu ta đại diện mình ra ngoài cắn người, không có chuyện gì tốt hơn!”

“Thậm chí sau khi chấm dứt lập uy, ông ta còn có khả năng tự tay giết Bùi Nguyên Minh, xem như cho giới thượng lưu ở cả thủ đô một lẽ phải”

“Tâm cơ thủ đoạn như vậy, người bình thường có khả năng làm được sao?”

Lúc này Tạ Doãn Thần cầm quân cờ, chậm rãi xoa, đợi quân cờ biến thành bột phấn xong, anh ta mới mỉm cười nói: “Lâm Khang Dụ không hổ là Lâm Khang Dụ!”

“Một chiêu đánh bại tất cả này, hoàn toàn giải quyết hết vấn đề tình thế bất ổn do lúc trước ông ta bệnh nặng tạo thành rồi”

Lý Khải Lâm nghe Tạ Doãn Thần cẩn thận phân tích, đôi mắt sáng lên: “Nếu là như vậy, tên nghèo nàn Bùi Nguyên Minh này, quả nhiên là một


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.