Chàng Rể Quyền Thế

Chương 186: Chương 186




“Không, không sao…” Nạp Nhã Lan nhìn thấy người xông vào chính là Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhưng ngay sau đó cô mới sực nhớ ra, hai mắt đỏ ửng: “Tôi không sao, nhưng mà ông, ông ơi…”

Bùi Nguyên Minh bước nhanh đến bên cạnh Nạp Hoàng Chi, sau khi đặt hờ ngón tay dưới mũi ông ấy cảm nhận một lúc, sắc mặt anh thay đổi, nói: “Đi thôi, mau đến bệnh viện, có lẽ vẫn còn kịp.”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh bế Nạp Hoàng Chi đang hôn mê lao ra ngoài, Nap Nhã Lan với vẻ mặt căng thẳng chạy theo phía sau.

“Ngô Kim Hổ, từ hôm nay trở đi sẽ không có người tên Tôn Thắng xuất hiện ở thành phố Hải Dương này nữa, đừng để tôi thất vọng.”

Trước khi rời đi, Bùi Nguyên Minh buông ra những lời như vậy.

Ngô Kim Hồ sửng sốt, vừa rồi anh ta đã gọi người tới, anh ta cũng nghe rõ ràng câu nói này, trên đường Hải Dương, e rằng đêm nay sẽ xảy ra một cuộc thanh tẩy.

Còn Tôn Thắng, sau này sẽ không còn Tôn Thắng nào nữa

Với nét mặt có chút kinh động, Ngô Kim Hồ bước vào phòng chờ VIP, ở trong góc phòng, Tôn Thắng mới đây thôi còn dương oai hộ gió gọi bão, giờ đang bò trên sàn nhà giống như một con chó chết.

Tại sảnh cấp cứu của bệnh viện thành phố.

Bùi Nguyên Minh bế Nạp Hoàng Chi chạy vào. Tình hình của Nạp Hoàng Chi lúc này rất nghiêm trọng, vì đã lớn tuổi còn bị người của Tôn Thắng đánh rất nặng tay, vỡ đầu chảy máu, nếu không được cứu chữa kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. “Bác sĩ? Bác sĩ đâu?” Lúc này Bùi Nguyên Minh rất lo lắng. Nếu Nạp Hoàng Chi chết đi, anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, ông ấy và Nạp Nhã Lan đều vì mình mà liên lụy. “Gọi cái gì mà gọi? Không biết đây là đâu sao? Không biết đi đăng kí lấy số à?” Đúng lúc này, một y tá với vẻ mặt lạnh lùng đi tới, quát Bùi Nguyên

Minh.

Mẹ kiếp, lúc mạng người cấp bách thế này mà cô còn bắt tôi đi lấy số?

Bùi Nguyên Minh tức đến mức bật cười, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Cô y tá này, cô cũng thấy đấy, ông cụ đang nguy kịch. Cô có thể đưa ông ấy vào phòng cấp cứu trước được không? Bây giờ tôi sẽ đi đăng ký ngay.”

Bùi Nguyên Minh chạy quá nhanh nên Nạp Nhã Lan vẫn chưa đuổi kịp tới.

Cô y tá nhìn Bùi Nguyên Minh dò xét, trông thấy bộ đồ tầm thường trên người anh, lạnh nhạt nói: “Không đăng ký không nộp tiền thì không thể đưa vào cấp cứu. Đây là quy định của chúng tôi.”

Bùi uyên Minh cau mày nói: “Không phải chỉ là tiền sao? Tôi sẽ không trả thiếu cho cô. Bây giờ cô cứu người trước, đừng nói nhảm nữa được không?”

“Anh trả tiền?” Cô y tá nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, cười nhếch mép nói: “Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông cụ này có lẽ phải truyền máu cấp rồi mới phẫu thuật. Nếu như trước đây ông ta có bệnh mãn tính thì rất có thể có biến chứng. Anh có biết nếu rơi vào trường hợp này thì cần bao nhiêu tiền không? Tôi ước tính ít nhất cũng phải tốn đến 350 triệu đấy. Có tiền thì anh trả luôn đi. Tôi sẽ cho vào cấp cứu. Còn không có tiền thì đi chỗ khác. Người như anh chúng tôi gặp nhiều rồi, đem người già tới không phải ở đây cứu mạng, mà chỉ để ăn vạ. Không có tiền thì cút, đừng để tới khi chết rồi lại bắt đền chúng tôi.”

“350 triệu thôi sao? Chỉ vì 350 triệu này mà cô không cứu người trước?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lúc này càng trở nên ảm đạm. Kẻ tham tiền hèn hạ anh gặp qua không ít, nhưng điều anh không ngờ là ở nơi có những thiên sứ áo trắng này cũng có loại người như vậy! Danh tiếng của đội ngũ y tế sẽ bị hủy hoại bởi lũ chuột bọ này. Đại đa số nhân viên y tế đều vị tha khoan dung, chỉ có một hai kẻ trong số họ mới như vậy, mà bản thân anh lại đen đủi gặp phải.

Nhìn thấy biểu hiện của Bùi Nguyên Minh, cô y tá bị dọa một phen, nhưng vẫn cong môi nói: “Anh trừng mắt nhìn tôi làm gì? Muốn đánh tôi sao? Tôi nói cho anh biết, nhiệm vụ của tôi là theo dõi đăng ký và thu tiền của các người. Đừng có mà làm loạn, Anh cảm thấy không phục với sự sắp xếp của tôi thì xin mời về cho. Không có tiền cứu người là lỗi của anh chứ không phải trách nhiệm của chúng tôi. ” %3D

“Ở đầu ra nhiều lời như vậy! Tôi yêu cầu cô cứu người!” Bùi Nguyên Minh gắn giọng từng chữ một.

“Sao tôi nói mãi mà anh vẫn không hiểu thế?” Cô y tá nhìn không nói nên lời: “Người có thể cứu, quấy đăng ký ở bên đó anh mau qua đăng kí đi, không hiểu tiếng người sao? Anh không thấy nhiều người đang xếp hàng như vậy à? Nếu anh không mau đăng kí, máu của ông cụ này sẽ cạn mất. Đến lúc đó, truyền máu cũng không kịp nữa.”

“Cô cũng biết ông cụ sắp không qua khỏi mà còn phí lời như vậy! Ông đây muốn cô cứu người trước!” Lúc này Bùi Nguyên Minh thật sự tức giận không nhịn được, ai bảo nói không hiểu chứ? Nếu không phải là tình huống cấp bách, ai mà không biết trước tiên phải xếp hàng đăng ký? Chuyện này không phải nên xét mức độ thương tích nặng nhẹ hay sao?

Tiếng thét chói tai phát ra, toàn bộ phòng cấp cứu đang nhốn nháo hỗn loạn liền im phăng phắc, không biết có bao nhiêu người quay đầu lại sợ sệt.

Từ xưa đến nay người đến bệnh viện đều là kính cần tuân thủ, hiếm thấy ai gây chuyện, có đi gây chuyện cũng phải người chết rồi mới làm ầm lên chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.