Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1885: Chương 1885






Hơn nữa lúc này Kim Mặc Hàn còn nói, chỉ cần đuổi Uông Linh Đan và Bùi Nguyên Minh rời khỏi tập đoàn, thì còn cơ hội lấy được quyên đại lý.

Cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ, mọi chuyện phát triển tới bước này, đều là hi vọng xa vời.

Nhưng ít nhiều gì vẫn còn chút hi vọng.

Chỉ trong nháy mắt, đám quản lý cấp cao lúc trước không có quá nhiều địch ý, lúc này ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan cũng tràn ngập địch ÿ.

Dù sao không ai không để ý tới tiền.

Cảnh tượng này khiến Uông Vĩ Thành cảm thấy tinh thân sảng khoái, ông ta ra hiệu bằng mắt, ý bảo Kim Mặc Hàn ngồi xuống, sau đó ông ta ho nhẹ một tiếng, hẳng giọng nói một câu: “Chuyện này hẳn là đã rõ ràng”

“Linh Đan, nói thật ngày đầu tiên con lên năm quyền, ba làm ba nên đứng về phía con”

“Nhưng mà con thật sự không thành thục, quá khiến người ta thất vọng”

“Vụ làm ăn quan trọng như thế, vậy mà con đặt tình cảm cá nhân vào, ngay cả chuyện cơ bản nhất như chuyện lớn hóa nhỏ cũng không làm được.”

“Bây giờ ba có thể chắc chắn, năng lực của con hoàn toàn không đủ để đảm nhận vị trí tổng giám đốc này”

“Con khiến ba vô cùng thất vọng!”

“Hi vọng kế tiếp con sẽ không làm khó hội đồng quản trị và cổ đông”

Uông Linh Đan cau mày, cô không thể ngờ tới Uông Vĩ Thành vì ép mình từ chức, câu nào cũng có thể nói được.

Chẳng lẽ vì cái gọi là làm ăn, mình phải hiến thân cho người Băng Quốc sao? Chỉ trong nháy mắt, khóe miệng Uông Linh Đan nhếch lên nụ cười trào phúng.

Lúc ngồi vào vị trí tổng giám đốc, sâu trong lòng cô còn có chút hi vọng, có thể thông qua sự cố gắng của mình cuối cùng đạt được sự tán thành của Uông Vĩ Thành, sau đó cô có thể đứng thẳng lưng ở nhà họ Uông, mà không phải trở mặt hoàn toàn.

Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay, khiến Uông Linh Đan biết rất rõ.

Ở trong mắt ba, mình chỉ là một công cụ.

Mà công cụ sẽ rơi vào kết cục gì, ba của mình sẽ không thèm để ý.

Ông ta có thể vì quyền đại lý bảo mình đi hầu hạ một tên Băng Quốc, có thể vì ngồi vào vị trí phân hội trưởng của Long Môn thủ đô mà bắt mình gả cho người mà mình không muốn gả.

Như vậy sau này có cần gì, ông ta chắc chăn sẽ lấy mạng nhỏ này của mình ra đổi đủ lợi ích.

Lúc này Uông Linh Đan không biết người nên trào phúng là mình, hay là ba.

Bùi Nguyên Minh tiến lên trước nhẹ nhàng nắm tay Uông Linh Đan, sau đó anh lại tiến lên một bước lạnh lùng nói: “Thất vọng? Làm khó sao?”

“Đối với những người trong giới thượng lưu như các ông mà nói, chỉ cần có thể kiếm được tiên, cho dù quỳ xuống đều không sao cả sao ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.