Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1892: Chương 1892




"Anh thua rồi."

Bùi Nguyên Minh nói.

Tuy rằng Triệu Nam không ngã xuống, cũng không hôn mê, nhưng cả hai người giao đấu với nhau đều hiểu rõ, trong trận này Triệu Nam đã thua rồi.

Chiêu mạnh nhất của Triệu Nam không đẩy lùi được Bùi Nguyên Minh nửa bước, vậy mà một cước của Bùi Nguyên Minh có thể làm Triệu Nam lùi tới ba bước, quả thực phải đánh giá cao.

Triệu Nam lạnh lùng quay người nói với trọng tài: "Tôi thua rồi, Tiền của trận này tôi không cần nữa.

Trọng tài mặt trắng bệch, Triệu Nam tuyệt nhiên nhận thua rồi sao? Còn có người nào đối phó được với tên kia cơ chứ? Bùi Nguyên Minh thản nhiên, chắp hai tay lạnh nhạt nói: “Còn có ai mạnh hơn nữa không? Nếu không còn nữa thì gọi Tôn Thắng ra gặp tôi."

"Anh..."

Hai mắt trọng tài giật giật, tên này quá kiêu ngạo.

Đương nhiên, giờ phút này anh ta cũng có đủ tư cách để kiêu ngạo.

"Choang---" Trong phòng VIP, Tôn Thắng hung hãn đứng lên, chiếc cốc pha lê trong tay bị hắn một phát bóp nát, máu chảy đầm đìa nhưng hắn dường như không để tâm, nhưng ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh lại tràn đầy sát khí.

Tên này không biết từ đầu chui ra, thật sự có thể đánh bại Triệu Nam sao? Điều này là hoàn toàn không thể.

Lúc này, điều Tôn Thắng lo lắng đã không chỉ là chuyện mặt mũi nữa, tên này tới đây để đập phá hiện trường, vậy thì trong lúc chưa có người có thể mắt thì loại trừ nó đi!" Một lúc sau, Tôn Thắng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ra lệnh.

Nói xong, Tôn Thắng đứng dậy nhìn Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan, lạnh lùng nói: "Hai vị à, tôi sợ rằng tôi cần nhờ vả hai vị một chút rồi.

Vì đêm nay có người đột nhiên đến làm loạn, hơn nữa lại là người quen của các người, tôi e rằng hai người tạm thời không thể rời đi lúc này."

Nạp Nhã Lan cau mày, tuy rằng trong lòng lo lắng cho Bùi Nguyên Minh, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: "Giám đốc Tôn, chúng tôi tới đây là vì chú của anh.

Anh có chắc chắn là muốn giữ chúng tôi không? Anh không sợ hậu quả sao?" "Hậu quả? Đương nhiên là tôi sợ chứ."

Tôn Thắng cười: “Chỉ là so với hậu quả, mối họa cận kề này mới là phiền phức nhất.

Hai người không nhận ra thằng ranh này sao? Đặc biệt là mỹ nhân lay động lòng người cô Nạp đây? Tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không?" "Việc gì?" Nạp Nhã Lan cau mày.

"Rất đơn giản, mời cô làm con tin.

Dù sao đây cũng là người yêu của cô mà.

Chúng ta cùng xem liệu hắn có vì cứu cô mà giơ tay chịu trói hay không?" Tôn Thắng khẽ cười, thấy hắn vỗ tay, hai tên thuộc hạ phía sau đã cầm gậy sắt đi vào, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan với vẻ giễu cợt.

Lúc này khách mời trong võ đài quyền anh đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ người của Tôn Thắng, chỉ có hai người ngoài là Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ.

"Rầm."

Cửa tầng hầm phát ra tiếng động lớn rồi trực tiếp đóng lại.

Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan bị giam cầm trong phòng VIP, cùng lúc đó, Tôn Thắng dùng hai tay chống lưng cùng một nhóm thuộc hạ bước tới võ đài quyền anh dưới lòng đất.

còn tưởng là kẻ nào có mắt không tròng tới địa bàn của tôi làm loạn, thì ra là anh Hồ ghé thăm, quả thực là rồng tới nhà tôm.

Không biết anh Hổ tới địa bản nhỏ của tôi có việc gì? Là tiểu đệ làm gì đắc tội với anh nên anh tới tính sổ hay sao?" Tôn Thắng cười mà như không cười, nhìn chằm chằm vào Ngô Kim Hổ.

Ngô Kim Hồ lúc này không dám nhiều lời, chỉ chắp tay đứng ở phía sau Bùi Nguyên Minh, hoàn toàn chỉ là người đi theo, bởi vì hôm nay chủ trận là Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ là người dẫn đường, không tư cách mở miệng nói điều gì.

Bùi Nguyên Minh từ khóe mắt liếc nhìn Ngô Kim Hồ một cái, chỉ có thể nói anh chàng này thực sự rất tinh mắt, biết khi nào thì nên đứng ở đâu.

"Ồ, tôi vốn tưởng rằng anh là thuộc hạ, nhưng bây giờ xem ra anh mới là đại ca.

Có thể làm cho Ngô Kim Hổ đứng ở đằng sau chắp tay, không dám ho he gì.

Anh chắc hẳn mặt mũi cũng không nhỏ nhi?" Tôn Thắng nhìn Bùi Nguyên Minh nói.

"Bùi Nguyên Minh."

"Người anh em, cái tên này của anh thật không hay lắm nhỉ.

Sao lại giống tên con rể nhà họ Trịnh nổi tiếng ở thành phố Hải Dương của chúng ta vậy? Chắc đã từng khiến không ít người hiểu lầm."

Tôn Thắng nở nụ cười quái dị, mặc dù chưa từng gặp qua Bùi Nguyên Minh, nhưng danh tiếng của người con rể nhà họ Trịnh này có ảnh hưởng tới mức hắn muốn không biết cũng khó.

"Tôi chính là người con rể mà anh nói tới."

Bùi Nguyên Minh cởi bỏ mặt nạ, khế nói.

"Anh...chính là cái tên khốn khổ đó sao?" Tôn Thắng lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ái chà chà, thật không ngờ, quả nhiên là một tên mọt sách, thể lực rất tốt, chắc là dùng không ít thuốc đâu nhỉ? Có điều anh không muốn ăn cơm dẻo, lại đến chỗ của tôi gây phiền phức, anh biết anh đang làm cái gì không?"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.