Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1901: Chương 1901






Cùng lúc đó, nhà họ Uông.

Trong đại sảnh biệt thự nhà họ Uông vô cùng khí phái, lúc này có khoảng hai ba mươi người lân lượt ngồi xuống.

Những người này có nam có nữ, trẻ có già có, mỗi một người nhìn đều vinh quang chói lọi, khí chất thoát tục.

Người nhà họ Uông ở thủ đô! Nhà họ Uông ở thủ đô, tuy không phải là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, nhưng cũng là gia tộc đứng đầu chân chính, ăn sâu bén rễ ở khu vực thủ đô.

Chi này của Uông Vĩ Thành, chỉ là một trong năm chỉ của nhà họ Uông.

Mà ngày này, vì cho Uông Linh Đan một lời giải thích, Uông Vĩ Thành đã mời ba của ông ta là ông cụ nhà họ Uông

- Uông Hải Nam tới.

Uông Hải Nam mặc trang phục truyên thống, nhìn tóc bạc mặt hồng hào, ngôi trên ghế thái sư ở giữa đại sảnh, mang theo biểu cảm không giận tự uy.

Mà chỗ ngôi dưới ông ta, lúc này Uông Vĩ Thành cầm một điếu xì gà, chậm rãi châm lửa, nuốt mây nhả khói, vẻ mặt lạnh nhạt.

Người nhà họ Uông ở đây, trên cơ bản đều đến từ chỉ của Uông Vĩ Thành, lúc này tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn Uông Linh Đan ở trong sảnh.

Cầm trong tay cổ phần của tập đoàn nhà họ Uông, đồng thời chiếm hai vị trí là chủ tịch và tổng giám đốc, nói từ góc độ này, cô ta tuyệt đối sẽ bị người ta hâm mộ ghen ghét.

Nhưng lúc này Uông Linh Đan không có cảm giác gì, sinh ra từ gia tộc đứng đầu, cô ta đã sớm biết rõ tình người ấm lạnh trong gia tộc đứng đâu.

Lúc này Uông Linh Đan coi như không có những người khác, hít sâu một hơi xong, nhìn Uông Vĩ Thành nói: “Ba, bây giờ mọi người đã tới đông đủ, ba nên cho con một câu trả lời thỏa đáng được rồi đấy?”

“Vì sao mẹ con lại biến thành người thực vật?”

“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Con hi vọng ba nói ra toàn bộ, tốt nhất là cung cấp chứng cứ khiến con tin tưởng.”

“Bốp...”

Uông Linh Đan còn chưa nói hết lời, thì thấy một người đàn ông nho nhã lễ độ nhìn hơn bốn mươi tuổi vỗ mạnh lên tay vịn ghế một cái.

“Làm càn!" “Linh Đan, cháu thật sự quá làm càn rồi!”

“Đây là cuộc họp của gia tộc! Ông cụ đều đã đến đây, vậy mà cháu dám chất vấn ba của cháu?”

“Có phải là cánh cứng rồi, nên không biết cái gì gọi là tôn ti, cái gì gọi là bối phận nữa?”

“Nhà họ Uông chúng ta có quy tắc, cháu ăn nói như vậy, chỉ sợ phải dùng gia pháp trước!”

“Người đâu!”

“Mang roi lên!”

Người mở miệng là chú hai của Uông Linh Đan, lúc này cùng với ông ta vung tay lên, chỉ thấy mấy cận vệ của nhà họ Uông cầm một cái roi đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.