Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1908: Chương 1908






“Bốp!" Bùi Nguyên Minh tiện tay tát Chân Vũ Long một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Cô lại nói lời vô nghĩa thử xem?”

“Cô nói lời vô nghĩa nửa câu, tôi sẽ tát chủ nhân của cô một cái”

“Chúng ta có thể thử xem, là lời vô nghĩa của cô lợi hại, hay là bàn tay tôi lợi hại!”

Lê Hàn Nguyệt tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này thật sự không thể làm loạn.

Bởi vì cô ta đã nhìn ra, tên trước mắt tuyệt đối là người tàn nhẫn, nếu anh mặc kệ mọi chuyện, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Linh Đan, hai người đi trước đi.”

“Quay về biệt thự đợi tôi”

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Uông Linh Đan và Tư Đô Chí Khang một cái.

Gương mặt Uông Linh Đan thay đổi, nói khẽ: “Không được, Bùi Nguyên Minh, tôi đi anh làm sao bây giờ?”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Yên tâm đi, tôi không sao đâu.”

“Hơn nữa cô còn tiếp tục ở dây, tôi không rảnh tay chân thì thực sự không đi được”

Uông Linh Đan còn định nói gì đó, Bùi Nguyên Minh đã ra hiệu bằng mắt với Tư Đồ Chí Khang.

Tư Đồ Chí Khang hiểu rõ, lúc này kéo Uông Linh Đan muốn ép rời đi.

Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục chặn đường đi, hoàn toàn không có ý cho đám Uông Linh Đan rời đi.

“Bốp!" “Để Linh Đan đi”

“Có nghe thấy không?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, lại trở tay tát Chân Vũ Long một cái.

Vẻ mặt Chân Vũ Long đữ tợn, một lát sau thở dài một hơi, hạ lệnh: “Nhường đường cho bọn họ”

Rất rõ ràng, đối mặt với cường thể của Bùi Nguyên Minh, cho dù là Chân Vũ Long cũng phải nhận sợ.

Lê Hàn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi lùi về sau, nhưng mà vừa mới lùi về sau, cô ta nhanh chóng ra hiệu bằng mắt.

“Vèol" Tư Đồ Chí Khang che chở cho Uông Linh Đan chậm rãi rời đi, đồng thời hai người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục lao ra.

“Rầm..”

Bùi Nguyên Minh năm lấy đầu Chân Vũ Long đập mạnh lên trụ La Mã, bây giờ sức lực của anh rất mạnh, thiếu chút nữa đập đầu Chân Vũ Long rách ra.

Bỗng nhiên hai người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục dừng lại, bọn họ không dám lộn xộn, bởi vì bọn họ không dám đánh cược.

Bây giờ Bùi Nguyên Minh chẳng muốn mở miệng, mà nắm chặt lấy cổ Chân Vũ Long, tràn ngập hứng thú nhìn Lê Hàn Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.