Chàng Rể Quyền Thế

Chương 206: Chương 206




“Ha ha ha. Người anh em tốt. Nói hay lắm.” Trần Văn Thức đưa tay vỗ vỗ vai của Trịnh Chí Dụng: “Đây là chuyện tốt. Tôi ước gì có thể nói cho mọi người biết là năm đó nữ thần của thành phố Hải Dương đã bị tôi chinh phục. Hơn nữa càng muốn để tên chồng kia biết rằng anh ta đến ngay cả nắm tay của một người phụ nữ cũng làm không được, còn giả bộ ra vẻ trong sạch thanh cao trước mặt tôi.”

“Anh yên tâm đi, chỉ cần Trịnh Tuyết Dương từ nay về sau thân bại danh liệt thì cô ta sẽ cam tâm tình nguyện đi theo tôi. Bằng không tôi cũng chẳng còn cách nào khác để giữ cô ta ở lại bên cạnh mình.” Trần Văn Thức cười nói.

Trịnh Chí Dụng cười cười: “Nếu đã như vậy thì cứ làm theo ý của anh đi.

Chắc chắn bắt đầu từ ngày mai sẽ có vô số người đàn ông coi anh là thần tượng. Dù sao người em này của tôi cũng là nữ thần ở thành phố Hải Dương này mà. Bây giờ có phải tôi nên gọi anh một tiếng em rể không nhỉ? Tôi cũng chúc em rể có một đêm tân hôn vui vẻ.”

Nghe thấy Trịnh Chí Dụng dùng hai từ em rể để gọi mình thì Trần Văn Thức không nhịn được niềm vui sướng mà cười ha ha, một nụ cười thật là dung tục. Anh ta đi qua đi lại có vẻ như đã sốt ruột lắm rồi.

Vào sáng sớm tinh mơ hôm sau thì Trịnh Chí Dụng liền tới văn phòng làm việc của Trịnh Tuyết Dương.

“Thời gian và địa điểm tôi đã tính toán kĩ càng lắm rồi. Hơn nữa tôi đã loại bỏ không ít người ở trên đó, cô nhất định không được trước khi lâm trận lại chùn bước làm khó tôi nha. Nếu không sau này tôi sẽ không giúp cô được nữa đâu.” Trịnh Chí Dụng khoát tay, hất mặt lên trời vẻ cao ngạo.

Trịnh Chí Dụng nghĩ tới giây phút anh ta được khoác lên người bộ lễ phục thay thế vị trí của Trịnh Tuyết Dương mà điên cuồng không thôi. Dù sao kế hoạch của anh ta là làm cho Trịnh Tuyết Dương bị thân bại danh liệt, sau đó cút xéo khỏi nhà họ Trịnh. Do vậy anh ta nhất định phải khống chế được toàn bộ tình hình.

Trịnh Tuyết Dương đã đề phòng Trịnh Chí Dụng từ lâu. Hơn nữa tối qua Bùi Nguyên Minh đã nói với cô rằng chuyện này có đến tám phần liên quan đến Trịnh Chí Dụng.

Bây giờ để tránh việc đánh rắn động cỏ nên Trịnh Tuyết Dương vẫn làm ra vẻ bình thản nói: “Anh yên tâm, dự án của trung tâm thương mại tôi sẽ không để cho bất cứ ai cướp đi từ trong tay tôi đâu. Nhất định tôi sẽ giải quyết phiền phức này. Nếu anh nghĩ chuyện này có thể khiến cho tôi bị chê cười thì xin lỗi nha, khiến anh thất vọng rồi.”

Thất vọng?

Trịnh Chí Dụng làm ra vẻ nhã nhặn nhưng thật ra trong lòng lại cười nham hiểm. Anh ta sẽ không thất vọng đâu, dù sao vẫn còn có một màn kịch hay đang chờ anh ta phía trước mà.

Thậm chí anh ta còn bắt đầu tưởng tượng về việc sau khi Trịnh Tuyết

Dương bị thân bại danh liệt thì nhà họ Trịnh đã cắt đứt quan hệ với cô như thế nào, rồi cô ở thành phố Hải Dương bị người đời phỉ nhổ là một con đàn bà đê tiện ra sao. Tới lúc đó, đừng nói là quản lý dự án của trung tâm thương mại nhà họ Trịnh, cho dù Trịnh Tuyết Dương có muốn làm một con chó cho nhà họ Trịnh thì chưa chắc họ đã bằng lòng.

Mà cái tên vô dụng Bùi Nguyên Minh kia, một kẻ bất lực như vậy cũng sẽ bị đắm chìm trong sự chê cười của cả thành phố Hải Dương này mà thôi.

Sau khi kết hôn ba năm mà vẫn chưa nắm được tay của vợ mình, kết quả lại bị Trần Văn Thức độc chiếm. Nỗi nhục nhã lớn như thế không biết một kẻ bất lực như vậy làm sao mà chịu đựng được đây? Có điều một kẻ mà cô dâu đã đưa tới cửa phòng cũng không thể làm gì thì làm sao còn có lòng tự trọng chứ. Nói không chừng anh ta còn không có cảm giác cũng nên.

Thật là một người phụ nữ đáng thương mà. Trịnh Chí Dụng lại giả vờ thương tâm như kiểu mèo khóc chuột, vừa thở dài vừa thản nhiên nói: “Đừng đến trễ đó. Anh ta là một người không có kiên nhẫn đâu. Nếu bỏ qua lần này, chỉ sợ sau này sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu.”

Sau khi nói những lời này xong thì Trịnh Chí Dụng lắc lắc một tấm danh thiếp có ghi thời gian và địa điểm đưa cho Trịnh Tuyết Dương.

Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương vô cùng lạnh lùng, đợi cho Trịnh Chí Dụng đi khỏi thì vội vàng gửi địa chỉ trên tấm danh thiếp cho Bùi Nguyên Minh.

Nhưng trong lòng cô cũng lo sợ, không hiểu vì sao lại nhờ Bùi Nguyên Minh giúp cô xử lý những chuyện như vậy, liệu có an toàn không? Hay là đôi bên đã dần dần tin tưởng lẫn nhau rồi?

Tại văn phòng tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị. Bùi Nguyên Minh cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi kì lạ.

Trịnh Tuyết Dương gửi tới một tin nhắn chỉ ghi thời gian và địa điểm chứ không hề nói là sẽ đi gặp ai. Thậm chí đến chỗ gặp mặt cũng rất kì lạ, bởi vì địa điểm mà hắn lựa chọn lại là một nơi ở ngoại ô thành phố.

Sau khi gọi cho Ngô Kim Hổ một cuộc điện thoại bảo anh ta chuẩn bị tốt mọi thứ xong thì Bùi Nguyên Minh mới gửi cho Trịnh Tuyết Dương một tin nhắn.

Mặc kệ đêm nay có phải là bữa tiệc máu hay không nhưng chỉ cần có người dám nhằm vào Trịnh Tuyết Dương thì Bùi Nguyên Minh sẽ khiến người đó phải hối hận vì dám làm như vậy.

Tại nhà họ Trịnh.

Trịnh Chí Dụng vừa mới từ văn phòng làm việc trở về thì Trịnh Tùng liền đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tức giận.

“Ba, sao ba lại vào đây?” Trịnh Chí Dụng nghi ngờ hỏi.

Trịnh Tùng chăm chú nhìn con trai của mình, ông ta không hiểu cơ hội trời ban ngàn năm có một như vậy mà con trai của ông ta lại không biết tận dụng, ngược lại còn trợ giúp cho Trịnh Tuyết Dương. Đây không phải gậy ông đập lưng ông hay sao?

“Chí Dụng, con nói thật cho ba biết tại sao con phải giúp đỡ Trịnh Tuyết Dương chứ? Con không biết cô ta chính là người uy hiếp lớn nhất đến vị trí của con sao?” Trịnh Tùng nhìn chằm chằm vào Trịnh Chí Dụng với vẻ mặt uy nghiêm.

Trịnh Chí Dụng nghe vậy liền nở nụ cười, anh ta vươn vai duỗi người rồi cần thận đóng cửa lại sau đó mới khẽ nói: “Ba, ngày thường con thấy ba cũng là người khôn khéo, tại sao trong chuyện này lại hồ đồ như vậy chứ?”

“Con nói vậy là có ý gì?” Trịnh Tùng nhíu mày nhìn con trai ông ta với vẻ mặt khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.