Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2110: Chương 2110




Vân Cảnh Nam, anh Vân đúng không?”

Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đứng lên đi tới trước đám người kia, kéo Hạ Vân ra sau lưng mình.

“Tôi không có hứng thú với ân oán của Hồng Lâu các người và nhà họ Trầm, đồng thời cũng không muốn biết”

“Tôi không quan tâm các người muốn làm gì, nhưng các người gây chuyện trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Trầm, các người không cảm thấy quá đáng ư?”

“Muốn trả thù cũng được, muốn gây chuyện cũng được, cứ trực tiếp đến trước mặt mà làm”

“Các người khua chiêng gõ trống mang theo một cái quan tài đến đây là có ý gì?”

“Mấy người thật sự cho rằng, đường đường là nhà họ Trầm sẽ để mặc cho các người ức hiếp sao?”

“Hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là, tôi không quan tâm các người nhăm vào nhà họ Trầm như thế nào, nhưng nếu đã dám không tôn trọng Hạ Vân, vậy cũng đừng trách tôi sẽ diệt hết đám người các anh”

Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh rất thản nhiên, nhưng lời nói ra lại vô cùng cường thế.

Điều này làm cho không ít người đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, phải biết rằng, người đối diện chính là người của Hồng Lâu, là sát thủ xuất quỷ nhập thần trong truyền thuyết đấy! Đối mặt với một đám sát thủ còn dám kiêu căng như thế, đầu óc thằng ranh này bị chập mạch à? “Thằng nhóc này, mày chết chắc rồi!”

Trong đám người, Biên Bất Phụ lạnh giọng mở miệng.

“Hồng Lâu, đây chính là tổ chức sát thủ vô cùng nổi tiếng, nghe nói lâu chủ Vân Ngọc Hạ của bọn họ nằm trong top ba sát thủ lợi hại nhất đấy: “Mà Vân Cảnh Nam này cũng có tên tuổi rất lớn trên giang hồ!”

“Thăng nhóc Bùi Nguyên Minh kia bị rớt não rồi đúng không?”

“Cậu ta là thằng bám váy đàn bà, vậy mà lúc này còn chạy đến đây giả vờ giả vịt, cậu ta cho.

rằng Vân Cảnh Nam sẽ cho mình mặt mũi sao?”

“Vân Cảnh Nam này chính là người trong giang hồ, anh ta sẽ không để ý tới Bùi Nguyên Minh là người đàn ông của ai đâu!”

Triệu Thanh Hạm và đám hotgirl mạng kia đều theo bản năng gật đầu.

Dù thế nào, vừa rồi Bùi Nguyên Minh cũng mang tới cho mấy người kia quá nhiều chấn động.

Nếu như bây giờ có thể nhìn thấy cảnh Bùi Nguyên Minh mất mặt, đương nhiên bọn họ vô cùng nguyện ý rồi.

Mà lúc này, những khách mời đang có mặt trong bữa tiệc đều nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt quái dị.

Tối hôm nay thằng nhóc này đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, lúc này đứng ra như thế, trong chớp mắt đã thu hút toàn bộ lực chú ý của mọi người trong hội trường.

Vân Cảnh Nam giơ tay phải ra, vân vê chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái trên tay trái, sau đó anh ta híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Thú vị đấy”

“Nhóc con, cậu là cái thá gì chứ?”

“Cậu có tư cách gì uy hiếp Vân Cảnh Nam tôi? Đã vậy còn muốn diệt chúng tôi nữa chứ? Cậu có tin không, lát nữa tôi sẽ giết chết cậu đầu tiên đấy?”

Không đợi Bùi Nguyên Minh mở miệng, Sở Tuấn Hiên là người đầu tiên võ bàn một cái rồi đứng lên, lạnh lùng nói: “Hồng Lâu thật đúng là oai phong, sát khí lớn thật đấy, nhưng Bùi Nguyên Minh là đại ca của tôi, tôi xem ai dám động đến anh ấy?”

Thanh Hư đạo trưởng cũng lạnh lùng ngẩng đầu: “Nếu muốn bất kính với cậu Bùi đây, vậy cậu cứ bước qua đạo quan Thanh Hư của tôi một chuyến trước đi!”

Lâm Mạn Ni lạnh lùng ngẩng đầu: “Muốn dạy dỗ Bùi Nguyên Minh sao, các người to gan thật đấy”

“Thật sự không xem luật pháp của Đại Hạ ra gì sao”

Mặc dù Vân Cảnh Nam là người trong giang hồ, nhưng dù sao anh ta cũng không phải người ngu, tất nhiên cũng biết rõ thân phận của những vị khách mời có mặt trong hội trường này.

Lúc này nhìn thấy những nhân vật lớn đều đứng ra làm chỗ dựa cho Bùi Nguyên Minh, ánh mắt anh ta hiện lên vài phần khó coi.

Anh ta không dám trực tiếp hét lên với những nhân vật lớn này, đặc biệt là người trong chính phủ như Lâm Mạn Ni, đây cũng là người mà Vân Cảnh Nam không muốn đắc tội nhất.

Cho dù Hồng Lâu của anh ta có trâu bò hơn đi nữa, nhưng một khi bị chính phủ để ý, vậy cuối cùng cũng chỉ có kết cục bị tiêu diệt mà thôi.

Ngay thời khắc này, Vân Cảnh Nam hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Một lát sau, anh ta dường như nhớ tới chuyện gì đó, trầm giọng nói: “Cậu chính là người lúc trước đã bãy Hồng Lâu chúng tôi sao?”

Vào lúc này, anh ta lại nhớ tới trận chiến trên bến tàu ngày ấy.

Trong trận chiến kia, thậm chí ngay cả ngón tay Bùi Nguyên Minh cũng không cần di chuyển, vậy mà mẹ của anh ta, Vân Ngọc Hạ lại bị tổn thất nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.