Trưa ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh đi ô tô tới cửa dành cho khách quý ở sân bay quốc tế thủ đô chờ đợi.
Nhưng mà đợi hơn một tiếng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng mình chờ mong xuất hiện.
Bùi Nguyên Minh không nhịn được nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số quen thuộc.
“Rất xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Chuyện này khiến Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Trịnh Tuyết Dương luôn là người đúng giờ, nếu nói mười hai giờ tới, vậy thì tuyệt đối sẽ không tới muộn.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh đến đại sảnh kiểm tra máy bay Trịnh Tuyết Dương ngồi, nhận được đáp án là máy bay đã hạ cánh hơn một tiếng trước.
Kết quả này khiến Bùi Nguyên Minh hơi kinh ngạc, anh không nhịn được nhíu mày, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Khánh Vân.
Trịnh Khánh Vân không nghe máy, mà dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt cuộc điện thoại của anh, sau đó gửi một địa chỉ.
Thủ Đô Hoa Lệ.
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh lóe sáng, nơi như Thủ Đô Hoa Lệ, không phải nơi người bình thường có thể tiêu phí.
Cho dù là Trịnh Khánh Vân cũng rất ít tới nơi như vậy, nhưng lúc này cô ta lại gửi địa chỉ này tới...
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh khởi động ô tô, xe nhanh chóng rời đi như tên lửa.
Nửa tiếng sau, xe Bùi Nguyên Minh đỗ ở cửa Thủ Đô Hoa Lệ, sau đó anh khoanh tay đi lên lầu.
Lúc đến tầng ba, anh phát hiện chỗ đại sảnh có mấy bóng dáng quen thuộc.
Một nhà Thanh Linh, Trịnh Tuấn, Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Khánh Vân đều ở đây.
Trừ chuyện đó ra, còn có hai nhân vật vốn không nên xuất hiện ở đây.
Lục Thủy Nhiên và Phương Trung Nghĩa...
Lúc này vẻ mặt Lục Thủy Nhiên lấy lòng.
Phương Trung Nghĩa thì có vẻ mặt lạnh nhạt, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
Thanh Linh và Trịnh Tuấn đều lộ vẻ mặt hài lòng.
Chỉ có Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân là nở nụ cười lạnh lẽo.
Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, tuy anh đã sớm biết Lục Thủy Nhiên muốn thay Thanh Linh giúp Trịnh Tuyết Dương định ngày hẹn Phương Trung Nghĩa, để cho hai bọn họ xem mắt.
Nhưng cho dù thế nào anh cũng không ngờ tới, vậy mà Thanh Linh sốt ruột như vậy, thậm chí không tiếc khiến di động của Trịnh Tuyết Dương tắt máy, sắp xếp bữa tiệc này trước khi cô xuống máy bay.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, sau đó đi thẳng tới.
Cái gọi là xem mắt này, chính là đang vả mặt anh.
Cho dù nói thế nào, anh và Trịnh Tuyết Dương đều là vợ chồng.
Nếu hai người đã ly hôn thì thôi.
Trong tình huống còn chưa ly hôn, đã giới thiệu người khác cho Trịnh Tuyết Dương.
Việc này hoàn toàn là không để anh vào mắt mà.
Bùi Nguyên Minh còn chưa tới gần, di động của Phương Trung Nghĩa đột nhiên vang lên, anh ta đi thẳng tới một phòng VIP không có ai nghe điện thoại.
Mà vẻ mặt Thanh Linh như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Đam Mỹ Hài
Chẳng qua còn chưa đợi bà ta cười đủ, bỗng nhiên bà ta liếc mắt Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh nhạt, đang chậm rãi tới gần.
“Đáng chết! Sao cậu ta có thể biết nơi này?”
“Không phải bảo mấy đứa đều tắt di động sao?”
“Vậy mà bây giờ để tên phế vật này xuất hiện, lát nữa cậu Phương biết tức giận thì làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Thanh Linh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bà ta sắp xếp ván cờ này, chính là vì khiến Trịnh Tuyết Dương hiểu rõ Phương Trung Nghĩa trước, sau đó nhìn thấy tên phế vật Bùi Nguyên Minh sẽ đạp bay anh ra.
Đương nhiên, trước khi đạp đi phải bắt Bùi Nguyên Minh nôn bảy nghìn tỷ ra, như vậy bà ta mới nuốt trôi cục tức.
Mà Trịnh Tuấn và Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ anh sẽ xuất hiện ở nơi này.
Trịnh Khánh Vân thì trừng mắt với Bùi Nguyên Minh, sau đó giả vờ kinh ngạc, giống như chuyện này không liên quan tới cô ta.