Trần Văn Thức bất giác run lên một cái, hắn thật sự không sợ Ngô Kim Hổ nhưng không biết tại vì sao hắn lại có một cảm giác, đó là Bùi Nguyên Minh là người không thể nào dây vào được, anh còn đáng sợ hơn cả Ngô Kim Hổ gấp cả trăm lần.
Lúc này, hắn run lên một lúc rồi mới hạ giọng nói: “Việc đối phó với nhà họ Trịnh là chủ ý của Trịnh Chí Dụng, anh ta cho tôi bảy tỷ, bảo tôi làm chuyện này…”
Trịnh Chí Dụng!
Quả nhiên là anh ta!
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh đầy vẻ trầm tư, mặc dù trước đây anh đã đoán ra chuyện này nhất định có liên quan đến Trịnh Chí Dụng nhưng anh lại không thể ngờ kẻ chủ mưu lại là anh ta, cái tên công tử chỉ biết ăn chơi này không làm được chuyện gì ra hồn nhưng lúc dùng âm mưu thì lại rất thông minh.
Bùi Nguyên Minh mở điện thoại ra và vứt đến trước mặt Trần Văn Thức rồi lạnh lùng nói: “Nói chi tiết một chút, không được sót chữ nào.”
Dường như Trần Văn Thức đã cúi đầu một cách vô thức, vì hắn không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh, dù sao thì việc cưỡng ép chiếm hữu Trịnh Tuyết Dương là do hắn vạch ra, nếu như để Bùi Nguyên Minh biết được thì hắn không biết mình sẽ có kết cục như thế nào, e là còn thê thảm hơn cả chết.
“Nếu không nói thì cứ tiếp tục đánh cho tôi.”
“Tôi nói! Tôi nói!” Trần Văn Thức đầy vẻ hoảng loạn, vội vã nói: “Trịnh Chí Dụng muốn lợi dụng tôi phá hoại việc xây dựng trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh. Hơn nữa anh ta còn muốn tôi quan hệ với Trịnh Tuyết Dương, sau đó thì tung tin này ra khắp thành phố Hải Dương, như vậy thì anh ta có thể đá Trịnh Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh!”
Mặt Bùi Nguyên Minh lập tức trở nên lạnh ngắt như băng đá vạn năm.
Nếu chỉ có mỗi chuyện nhằm vào trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh thôi thì Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không để tâm, dù có bỏ qua cho Trịnh Chí Dụng thì cũng không sao vì dù sao thì chuyện này cũng đã được giải quyết rồi.
Nhưng cái tên này lại còn dám ra tay với Trịnh Tuyết Dương, vậy thì chỉ có thể là tội chết.
Bùi Nguyên Minh tuyệt đối không có phép bất cứ ai làm hại đến Trịnh Tuyết Dương.
“Nhốt lại, kể từ hôm nay thì giới giang hồ Hải Dương sẽ không còn người tên là Trần Văn Thức nữa” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói rồi lạnh lùng đi ra khỏi nhà hàng.
“Anh Minh, tôi đã nói hết mọi chuyện rồi, anh tha cho tôi đi, xin anh đó!” Trần Văn Thức lớn tiếng xin tha, chỉ thiếu điều quỳ xuống nữa thôi.
Nhưng Bùi Nguyên Minh không hề quay đầu lại, lúc này trong lòng anh đang vô cùng căm phẫn.
“Anh Minh, anh Minh…” Trần Văn Thức hoảng sợ, không ngừng dập đầu, bây giờ thì hắn đã thật sự tin rằng Tôn Phước Long là do cái tên ở rể trước mặt hắn giết chết.
Ngô Kim Hổ không thèm để ý đến Trần Văn Thức, sau khi anh ta cho người bắt hắn và thuộc hạ của hắn lại thì mới đích thân lái xe, cung kính đưa Bùi Nguyên Minh về nhà.