Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2203: Chương 2203




Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Thanh Linh, sở dĩ Phương Trung Nghĩa rời đi, căn bản là vì Bùi Nguyên Minh tát anh ta một cái.

Cậu chủ Yến Kinh người ta không coi trọng Bùi Nguyên Minh, chỉ tức giận rời đi mà thôi, chuyện này đủ để nói lên khí chất và ý chí của Phương Trung Nghĩa người ta.

Đồng thời cũng nể mặt nhà họ Chân ở thủ đô.

Nhưng tên Bùi Nguyên Minh này gây chuyện thị phi, tìm cớ hại hai đứa con gái của mình, còn dám lấy tên tuổi của nhà họ Chân ra diễu võ dương oai? Người như vậy, nên đi chết đi! Lúc này nhìn Bùi Nguyên Minh, Thanh Linh thực sự đã thù mới hận cũ đối với Bùi Nguyên Minh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Bùi Nguyên Minh đã bị bà ta giết chết trăm lần nghìn lần.

Trịnh Tuấn cũng nhìn Bùi Nguyên Minh mấy lần, gương mặt trở nên âm trầm, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, không nói câu nào.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên, không có ý đánh trả, chỉ híp mắt nhìn Thanh Linh nói: “Mẹ có biết người hạ độc ở thủ đô hoa lệ là ai không?”

“Mẹ có biết vì sao con muốn tới khách sạn Nhã Nam đòi một lẽ phải hay không?”

“Mẹ có biết người đứng phía sau tất cả mọi chuyện là ai không?”

Thanh Linh “rầm”

một tiếng, đánh đổ cốc nước trước mặt Bùi Nguyên Minh xuống đất, lạnh lùng nói: “Tôi quan tâm người đó là ai à?”

“Bây giờ cậu không có chứng cứ, người nào.

biết những lời cậu nói là thật hay giả!”

“Nhưng mà theo tôi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm, nhất định phải cút ra khỏi nhà họ Chân chúng tôi!" Khi nói chuyện, Thanh Linh lấy giấy thỏa thuận ly hôn đã sớm chuẩn bị ra để trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Ký đi!”

Bùi Nguyên Minh không thèm liếc mắt nhìn một cái, mà trực tiếp cầm lên, xé nát nó ngay trước mặt Thanh Linh.

Sau đó anh mới lạnh lùng nói: “Mọi chuyện, đều do Phương Trung Nghĩa ra tay!”

“Con rể tốt mà mẹ nhìn trúng đã bảo người ta làm “Không có khả năng!”

Lục Thủy Nhiên đứng ở phía sau lưng Thanh Linh vẫn luôn tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh lúc này nhảy dựng lên, giận không kìm chế được chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh: “Họ Bùi, cho dù cậu muốn hắt nước bẩn làm phiền cậu động não một chút được không?”

“Cậu Phương là ai? Là người cậu có thể tùy ý nói xấu à?”

“Chính cậu hại Tuyết Dương, còn muốn đắc tội như vậy! “Đẩy hết mọi lỗi lầm lên người cậu Phương, cậu chắc chắn có thể gánh vác được hậu quả này không?”

“Tôi nói cho cậu biết! Cậu Phương không chỉ là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, lại càng là kiểu mẫu đạo đức của cả nước!”

“Hàng năm cậu ấy quyên góp hơn ba nghìn năm trăm tỷ làm từ thiện, chỉ vì không muốn để người dân Đại Hạ ta nghèo khó nữa!”

“Người như vậy, quả thực là tấm gương cho đám đàn ông!”

“Ở trước mặt cậu ấy, cậu ngay cả tư cách xách giày cũng không có!”

“Cậu còn nói xấu cậu Phương như vậy sao?”

“Lương tâm của cậu có còn không?”

Lúc này giọng nói và vẻ mặt của Lục Thủy Nhiên nghiêm khắc, bà ta lấy được thứ tốt từ chỗ Phương Trung Nghĩa, mông đã sớm lệch sang một bên.

Hôm nay bà ta đã nói tốt giúp Phương Trung Nghĩa cả ngày.

Bây giờ nâng Phương Trung Nghĩa, giãm lên Bùi Nguyên Minh, chỉ là chuyện thuận buồm xuôi gió mà thôi.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Có phải do Phương Trung Nghĩa bảo người ta làm hay không, bà trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh ta một chút xem là được rồi?”

“Hơn nữa nếu không phải chột dạ, sao hôm nay anh ta đã chạy về Yến Kinh?”

“Suy cho cùng, anh ta sợ mọi chuyện bại lộ, ở thủ đô không có ai có thể bảo vệ được anh ta mà thôi”

Nghe thấy câu này, Thanh Linh và Trịnh Tuấn đều sửng sốt, đôi mắt lóe sáng.

Chuyện khác không biết nói đúng không, nhưng có một câu Bùi Nguyên Minh nói không sai, đó chính là nếu không phải trong lòng có quỷ, Phương Trung Nghĩa cần phải vội vàng trở về Yến Kinh như thế sao? Đây là giấu đầu lòi đuôi trong truyền thuyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.