Vẻ mặt Hòa Trạch Bình lạnh nhạt, không tiếp tục mở miệng, mà híp mắt nhìn vị trí cửa.
Ở khu vực Las Vegas này, cho dù là ai tới đạp cửa Hòa Trạch Bình anh ta, đều phải trả giá thật đắt.
Sau khi tân khách khác kịp phản ứng, cũng cầm ly chân dài trong tay, lộ ra biểu cảm châm chọc.
Những năm gần đây, bọn họ từng thấy không ít người muốn kêu gào với cậu ba nhà họ Hòa.
Nhưng đều không ngoại lệ, mỗi người đều bị cậu ba nhà họ Hòa giẫm thành chó.
Thê thảm hơn chút thì bị vứt vào trong vùng biển quốc tế cho cá ăn.
Chuyện này khiến đám bọn họ làm việc không kiêng nể gì lúc ở Las Vegas.
Lúc này, cả đám lại càng chuẩn bị ngồi xem trò hay.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh bước vào trong, theo sát sau lưng anh là Phương Diệu Nga.
“Phương Diệu Nga!”
Quách Anh Hùng nhận ra Phương Diệu Nga, trong lòng thở ra một hơi, chỉ cần đàn em xinh đẹp này đến đây, nhiệm vụ của mình sẽ hoàn thành.
Nhưng cùng lúc đó, nhìn Bùi Nguyễn Minh đi trước người Phương Diệu Nga, sắc mặt Quách Anh Hùng âm trầm.
“Cô Phương, chẳng lẽ hôm nay tôi chưa nói rõ ràng sao?”
“Tôi dặn đi dặn lại, cô chỉ có thể tới đây một mình, đây là vấn đề thái độ!”
“Cô lại mang chó của mình tới, chẳng lẽ là muốn khiến chúng tôi sợ sao?”
Nói tới đây, Quách Anh Hùng kiêu ngạo đi tới trước mặt Bùi Nguyễn Minh, chỉ vào mũi anh lạnh lùng nói: “Cút!”
Không đợi Bùi Nguyên Minh mở miệng, Phương Diệu Nga lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Anh Hùng một cái, ánh mắt rét lạnh khiến Quách Anh Hùng lùi về sau vài bước theo bản năng.
Sau đó Phương Diệu Nga chẳng muốn nhìn tên này, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng nhìn chằm chằm người ngồi duy nhất trong sảnh: “Anh chính là Hòa Trach Bình, cậu ba nhà họ Hòa sao?”
Nhìn thái độ của Phương Diệu Nga, tất cả mọi người hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ cô gái xinh đẹp này không rõ tình cảnh hiện giờ của mình sao?
Không phải cô ta tới nhận tội?
Mà là tới khởi binh hỏi tội?
Tất cả mọi người có chút sửng sốt, thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc Phương Diệu Nga có tư cách và tự tin gì mà dám kêu gào trước mặt Hòa Trạch Bình.
Mà mấy vệ sĩ quốc tịch nước ngoài cũng là lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, bọn họ đều lộ ra nụ cười chế nhạo, ôm hai tay nhìn cảnh tượng này.
Phương Diệu Nga này, mang theo một con chó tiến vào mà muốn cắn người sao?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Lúc này Hòa Trạch Bình chẳng muốn đáp lời, mà bắt chéo hai chân, tùy ý cầm ly chân dài nhấp một ngụm rượu.
Anh ta đã nghĩ xong nên ra tay với Phương Diệu Nga thế nào.
Đây là một con ngựa hoang, nhưng chơi ngựa hoang cũng càng thú vị hơn chơi một sơn dương im lặng.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Hòa Trạch Bình nhìn về phía Phương Diệu Nga tràn ngập cân nhắc và nguy hiểm.
“Hòa Trạch Bình, anh câm điếc sao?”
Trong bầu không khí yên lặng, Bùi Nguyên Minh cũng lạnh nhạt mở miệng.
“Hay là nói, đường đường là cậu ba nhà họ Hòa, bị chúng tôi dọa sợ không dám nói tiếp nữa?”
“Thằng khốn này!”
Không đợi Hòa Trạch Bình mở miệng, trong đám nam nữ ăn mặc xa hoa, có một người đàn ông lòe loẹt đi ra.
Anh ta coi như không có Bùi Nguyên Minh, chỉ Phương Diệu Nga nói: “Tổng giám đốc Phương, cậu chủ ba bảo cô tới thì cô tới là được, còn dám dẫn theo một con chó sủa loạn?”
“Có phải hôm nay cậu chủ ba hạ lệnh thả nhân viên của cô đi trước, cho nên cô cảm thấy cậu chủ ba dễ bắt nạt hay không?”
“Cô có tin chỉ cần cậu chủ ba mở miệng, bây giờ nhân viên của cô sẽ lập tức bị người ta trói lại hay không? Ném ở trước mặt cô, tôi muốn bọn họ sống bọn họ sẽ sống, tôi muốn bọn họ chết, bọn họ nhất định phải chết!”
Nghe thấy thế, một đám người nở nụ cười tàn nhẫn.
Bọn họ đều biết rõ những lời này không phải là nói lung tung, mà là thực sự có thể làm được.